Mùa yêu thứ nhất
Khi ấy, mình còn học trung học, anh say đắm một người và em cũng rung rinh bởi một chàng trai trai nọ. Bầu trời lúc ấy lúc nào cũng hửng nắng, ánh nắng tươi hồng, rạng rỡ như những ước mơ hôm nào. Anh làm những vần thơ khắc khoải để nói lên mối tình say đắm ba năm cấp ba của mình. Có điều, người ấy không thích anh, chỉ xem anh đơn thuần là bạn. Anh tức tối, bực dọc với những dỗi hờn của thằng con trai mới lớn, khi trái tim lần đầu yêu đã chịu tổn thương. Cũng thề thốt, hứa hẹn suốt đời sẽ chỉ có người ta, thế mà, gặp em, lại yêu em như chưa hề yêu người ấy.
Em may mắn hơn anh, chuyện học trò của em trong sáng nhẹ nhàng, mà cũng chưa thể gọi là tình yêu đâu, chỉ là một mùa yêu đã qua. Em và cậu ấy chưa bao giờ cầm tay nhau, chỉ thinh thích và quan tâm nhau bằng những bài toán khó, những buổi đi học khuya của em, có người ấy đưa về. Hai đứa đạp xe sóng đôi, nhìn trời, nhìn mây cùng nói về chuyện trường lớp, thi cử, học hành. Ngày tốt nghiệp cũng chẳng chụp chung nhau một tấm hình, rồi lên đại học, mỗi đứa mỗi nơi, sau này gặp nhau, vẫn ngại ngùng nhưng không xa cách. Với em, đơn giản đó là những thổn thức ban đầu.
Mùa yêu thứ hai
Là mùa yêu của hai đứa mình. Tình cờ biết nhau giống như ông trời sắp đặt, có thể gọi là duyên số. Bốn năm dài đằng đẵng rồi cũng qua nhanh như hò hẹn ban đầu.
Những mùa cây thay lá, mình bên nhau, nắm tay nhau đi qua bao gập ghềnh của cuộc sống. Dần dà, anh chẳng lãng mạn, nhẹ nhàng như hồi mình mới quen nhau, em chẳng thể kiên nhẫn như những buổi đầu tiên ấy. Kỷ niệm hai đứa chồng chất, buồn có, vui có, hạnh phúc tột cùng có, khổ đau khôn xiết cũng có.
Em vẫn nhớ nụ cười hạnh phúc, tự hào của anh khi đưa em về quê. Mọi người trong nhà đều vun vào cho hai đứa, ai cũng chờ đợi ngày vui sắp đến. Em yêu quý, gắn bó với gia đình anh bằng tất cả sự chân thành. Nhớ cả gương mặt đầy lo lắng của anh khi về quê xin phép ba mẹ em cho chúng mình tính chuyện trăm năm. Hai đứa hạnh phúc, ngại ngùng bởi sự tán thành của người lớn. Anh hồ hởi bao nhiêu, em hồi hộp, bất an bấy nhiêu.
Người ta nói linh tính của phụ nữ bao giờ cũng đúng. Những bất an của em được lý giải bằng sự bồng bột, nông nổi của anh. Một thằng con trai 25 tuổi đầu chưa đủ chín chắn và từng trải để thấu hiểu điều gì là quan trọng nhất. Anh qua lại với người khác khi hai đứa mình đang hò hẹn. Ai cũng bất ngờ, cũng sốc chứ nói gì bản thân em. Dù cho là cạm bẫy, cám dỗ, sắp đặt hay bất cứ điều gì đi chăng nữa, em không đủ bao dung để thứ tha cho lần nhầm lẫn, nông nổi thứ hai của anh. Chỉ thương người lớn tiếc nuối không hiểu, sắp thành người một nhà giờ bỗng ra xa lạ. Hai đứa cạn khô nước mắt nhìn dấu yêu mùa này bỏ lại.
Mùa yêu thứ ba
Là mùa yêu của anh với cô ấy và cũng là mùa yêu của em và người khác. Anh chính thức bước vào mùa yêu kia nhanh hơn em nghĩ, nhanh hơn lời thề hẹn “khi nào em lấy chồng, anh mới lấy vợ”. Em vẫn chập chững, chậm rãi đi tìm mùa yêu tiếp theo cho mình.
Anh kêu gào sướt mướt rằng mùa yêu này không hạnh phúc, không phải là yêu, là trách nhiệm, nghĩa vụ, là sai lầm, bồng bột, song dẫu sao, ngày lễ tình yêu anh vẫn sóng đôi cùng cô ấy trên còn đường đầy hoa, đầy nắng kia.
Với em, mùa yêu này, em vẫn chưa để ai nắm tay, sau nhiều chuyện, em thận trọng hơn với cảm xúc của chính mình. Thế nhưng, em tin rằng, rồi sẽ có mùa yêu tiếp theo và bao giờ điều đến sau cũng tốt hơn điều trước.
Những mùa yêu bỏ lại
Em vẫn mong rằng, những mùa yêu phía sau của hai ta là mùa yêu cuối cùng. Anh từng yêu người khác, em từng xốn xang bởi người kia, mình từng yêu nhau... đó là những điều không thể thay đổi. Chẳng thể nào xóa đi miền ký ức ngày xưa, chẳng thể nào thay đổi những kỷ niệm của bao mùa yêu trước, cho nên hãy để nó yên.
Hiện tại và ngày mai, mình yêu ai, mùa yêu đó thế nào, tươi hồng hay xám xịt, thì những dấu yêu của ngày hôm qua vẫn nên bỏ lại, dù ta có muốn hay không. Một lúc nào đó, nó hiển nhiên trở thành cũ kỷ, có khi chẳng còn ý nghĩa gì với người trong cuộc. Ở đời, lắm lúc phải đi theo những điều không muốn như thế, kể cả tình yêu. Thôi nhé, tạm biệt những mùa yêu bỏ lại.
Sưu tầm