• Tin tức
  • Những câu chuyện cảm động

Nỗi đau mất bố và mẹ hai năm liên tiếp

2015-09-07 15:25:45

Ngày tết bưng chén cơm cúng mà nước mắt chan cơm.

Mùa Vu Lan đến đối với những người con còn mẹ chắc hẳn là niềm hạnh phúc, còn đối với những người không còn mẹ như tôi thì nỗi đau buồn còn tăng lên gấp bội khi nhìn những đóa hồng mà người ta cài lên áo. Đối với tôi nỗi niềm này chưa bao giờ vơi dù đã 7 năm qua từ ngày tôi mất mẹ, nỗi đau của tôi còn sâu đậm hơn vì sau khi mẹ mất một năm bố cũng ra đi, có lẽ vì bố đau buồn và cô đơn sau đám giỗ đầu tiên của mẹ đúng hai tháng và chỉ còn cách tết âm lịch 20 ngày.
Vậy là hai năm liên tiếp tôi đón tết trong nỗi đau và nước mắt, ngày tết bưng chén cơm cúng mà nước mắt chan cơm. Từ đó tôi mất dần cảm giác thèm bất kỳ một món gì, ăn cho qua bữa, bụng đói cồn cào mà cũng chẳng muốn ăn. Đến giờ sau 6,7 năm ngày tôi mất bố mẹ mà lòng vẫn chưa nguôi nỗi đau, hàng đêm còn thổn thức. Hàng ngày đi làm thấy đám ma là trong tôi nghĩ lại thêm một nỗi đau cho gia đình và những người con ở lại, đi viếng mộ bố mẹ tôi lại nhìn xung quanh nghĩa trang, biết bao nấm mộ ở đây là bấy nhiêu nỗi đau như tôi từng có.
Đọc bài báo cụ già bị con đánh đập tôi chảy nước mắt, nghe một tiếng con nít gọi mẹ cũng giật mình, nhìn cảnh cả gia đình đi dạo tôi lại chạnh lòng. Hết giờ làm mọi người vội vã đi về nhà còn tôi về cũng chẳng có ai trông đợi, đi du lịch với công ty mọi người tay xách nặng đủ thứ đặc sản địa phương đem về, còn tôi biết mua về cho ai mà mang nặng. Giờ mỗi khi ngày nghỉ lễ dến tôi cũng chẳng biết đi về đâu, có còn ai đâu nữa mà về, vậy là lại vác ba lô lên đi đến nơi xa nào đó để rồi gặm nhắm nỗi cô đơn.
Tôi từng muốn đưa bố mẹ đi biển, hồi xưa làm không đủ tiền để thực hiện điều đó, đến giờ đi đến đâu tôi cũng nhớ điều này mà lại đau. Năm mẹ mất tôi đã 26 tuổi, cái tuổi không còn trẻ mà cũng chưa lớn để lo toan một cuộc sống riêng, nhà tôi nghèo nhưng cũng cố gắng cho con cái được học hành đầy đủ. Tôi đi làm sớm nhưng tính vẫn chưa biết nghĩ xa, lúc mẹ bệnh tôi chăm được hai tháng mẹ mất, cảm giác hụt hẫng chưa kịp hoàn hồn lại đến bố mất đột ngột vào năm tiếp đó. Tôi không còn một chỗ dựa nào để bám víu, sống mà như vô hồn.
Sáu năm qua tôi sợ những ngày lễ tết, sợ người ta hỏi sao không lập gia đình cho có người an ủi? Ngày vui ư? Tôi sợ đó lại là ngày tôi thấy cô độc, sợ sẽ bật khóc khi làm lễ người ta giới thiệu cha mẹ hai bên, sợ khi quen một ai đó người ta hỏi gia đình tôi ra sao, cha mẹ tôi thế nào? Bao nhiêu đó thôi đã làm tôi tuôn trào nước mắt mà không kìm lại nổi.
Tôi sợ nếu có gia đình, không may tôi mất đi lúc con còn quá nhỏ thì phận mồ côi đã là quá tội, huống gì con còn quá bé. Dẫu biết điều tôi lo quá xa, cuộc đời sinh tử nhưng chia ly quả là quá đau buồn. Tôi đến sân chùa để tìm chút thư thái  trong tâm nhưng sợ nghe tiếng cả đạo tràng tụng kinh, lại thấy như 6 năm về trước ngay tại nhà mình, tôi đứng bên quan tài của bố mẹ đau đớn xá lễ trong tiếng kinh.
Với những nỗi niềm tôi mang trong tâm can để giờ đây mọi điều đang sống đều mang tiếc nuối. Mỗi khi một ai đó hỏi thăm đến gia đình, một tiếng gọi mẹ vang lên ở đâu đó xung quanh cũng làm tôi bật khóc. Mong những ai còn mẹ sẽ không phải nuối tiếc như tôi lúc mẹ đã xa.
Theo VnExpress

Trao đổi thông tin

Quý khách có thể dùng mẫu bên dưới để trao đổi thông tin với chúng tôi.

Authenticate image

Vui lòng nhập vào thông tin phía trên để trao đổi

Quản lý tài khoản

Trợ giúp

Giới thiệu