Nút pause trong tình yêu (Phần 1)
2017-05-04 14:37:09
Vẫn biết là em chẳng xuất sắc, chẳng nổi bật mà cũng chẳng xinh đẹp rung động lòng người, mà sao tôi vẫn cứ thích em đến mức trời nghiêng đất ngả...
***
1. Rung động
Em cũng xinh, nhưng không phải quá nổi bật.
Em học hành tạm ổn, nhưng không phải cực kỳ xuất sắc.
Đầu óc em không đến mức ngốc nghếch, nhưng cũng chẳng phải liệt vào dạng thiên tài gì!
Giọng hát em cũng trong, nghe truyền cảm, nhưng cũng chưa đến mức có thể ôm mộng thành ca sĩ!
Em nấu ăn cũng được, nhưng còn thua xa đầu bếp nhà hàng!...
Tôi ngồi liệt kê ưu điểm của em, rồi chợt cảm thấy bất lực với chính bản thân mình. Vẫn biết là em chẳng xuất sắc, chẳng phải thiên tài, chẳng nổi bật mà cũng chẳng xinh đẹp rung động lòng người, thế mà sao tôi vẫn cứ thích em đến mức trời nghiêng đất ngả.
Nếu em có bảo muốn xem trái tim của tôi thì chắc tôi cũng sẽ móc ra cho em xem mất! Nói thì khoa trương vậy, không biết diễn tả thế nào nhỉ, đại loại tình yêu của một thằng con trai lúc nào chẳng có chút... điên rồ. Nhất lại là của một thằng một thằng con trai vốn tiềm tàng chút... điên có sẵn như tôi!
Bạn có thể tin hoặc không tin, nhưng trái tim của con người cực kỳ nhạy cảm! Nó gần như có thể phát giác được tình cảm trong tương lai mà bạn dành cho một người, chỉ qua lần tiếp xúc đầu tiên. À, đừng mất công tìm hiểu về điều mà tôi vừa nói trên Google làm gì, vì nó là công trình khoa học (chưa được đăng ký bản quyền) mang tên tôi mà. Tôi nói dài dòng vậy, ý là ngay từ lần đầu tiên gặp em, tôi đã bị cái tính cách mạnh mẽ phía sau cái giọng nói dễ thương gây ấn tượng sâu sắc.
Đại để là thế này...
Hôm ấy chúng tôi vừa hoàn thành bài múa Yosakoi một cách hoàn hảo tốt đẹp (xin lỗi, tôi là một thằng con trai thích nhìn mọi thứ dưới góc độ tích cực nhất) và oai oai hùng hùng bước xuống sân khấu, chuẩn bị reo hò và đập tay nhau chụp ảnh kỷ niệm các thể loại, thì em từ đâu xuất hiện, khá bất ngờ và gọi:
- Anh ơi!
Lúc ấy em đang mặc đồ cosplay Sailormoon khá dễ thương khiến tôi bị thu hút ngay lập tức. À tôi nói chưa nhỉ? Em là một cosplayer khá nổi tiếng ở Hà Nội và chuyện mà tôi biết (chứ không quen) em cũng không có gì lạ cả. Khi em mặc đồ cosplay, trông em gần như khác hẳn, không phải khác theo kiểu xinh đẹp, lộng lẫy như nàng Lọ Lem được ban phép màu mà nó mang một thứ thần thái đặc biệt khiến người ta bị hút hồn không sao rời mắt được.
Cái đầu óc phản xạ chậm chạp của tôi lúc bấy giờ vẫn còn đang tự hỏi, không biết có phải em gọi mình, thì em lại nói tiếp:
- Anh có phải trưởng nhóm Tsunami Yosakoi không ạ?
- Ừ, sao vậy? – Lúc này thì tôi đã chắc chắn là em hỏi mình. Và tôi cũng biết chắc là, từ lúc ấy mình đã bị em "bỏ bùa". Em nhìn thu hút quá! Khi đó thật sự tôi đã nghĩ vậy đấy.
- Muốn đăng ký làm thành viên của nhóm thì phải làm như thế nào ạ? – Em nói.
- Các bạn trong nhóm đã tập được hơn một tháng để chuẩn bị cho lễ hội Nhật Bản năm tới rồi. Em chịu khó đợi đợt tuyển thành viên lần sau nhé! – Thề là tôi đã ra sức nói bằng giọng nói dịu dàng và bonus thêm nụ cười ngọt ngào nhất có thể. Như một vài đứa bạn (là con) gái của tôi nói thì khi tôi cười nhìn tôi đẹp trai nhất, thế nên đối với cái được gọi là "nụ cười" thì tôi khá là tiết kiệm. Không phải một thằng con trai đẹp trai, lạnh lùng đến khi mỉm cười sẽ thu hút hơn sao? Thế mà khi được em bắt chuyện, tôi gần như đánh rơi hết tôn chỉ của bản thân. Thật xấu hổ! Thông thường thì tôi đối với con gái xinh cũng không nhiệt tình như vậy đâu!
- Em nhất định sẽ cố gắng để theo được ạ! – Em nói chắc nịch.
- Em từng biểu diễn rồi à? – Tôi nói, khá bất ngờ vì câu khẳng định của em. Ai cũng biết là bài biểu diễn của nhóm tôi chưa bao giờ thuộc diện đơn giản với những người mới cả.
- Biểu diễn Yosakoi ấy ạ? Không ạ! – Em chớp mắt.
- Thế em có từng học qua Yosakoi chưa?
- Dạ chưa ạ!
- Thế em có kinh nghiệm nhảy hay múa gì không? – Tôi cố gắng đào bới tìm hiểu nguyên nhân khiến em tự tin như vậy.
- Không ạ. – Em nói nhỏ. Tôi nghĩ em thấy khá xấu hổ. – À em có từng múa kiếm ạ! – Em bổ sung.
Tôi lúc ấy, nói theo ngôn ngữ của các bạn teen bây giờ thì là, sốc-toàn-tập:
- Vậy à? – Tôi nói, mang theo một chút hào hứng một cách miễn cưỡng. Tôi đoán chắc tiết mục múa kiếm của em hẳn là một đoạn trong phần trình diễn tiết mục cosplay một nhân vật nữ kiếm hiệp nào đó của em rồi.
- Em nhất định sẽ theo kịp mọi người trong thời gian sớm nhất! Trong trường hợp đến hôm lễ hội lần này mà em tập không bằng mọi người thì chắc chắn em sẽ không lên sân khấu để làm ảnh hưởng đến đội hình đâu ạ! Mong anh giúp đỡ ạ! – Em nói, khuôn mặt tràn ngập một sự tha thiết đến rung động lòng người.
Và tôi, một thằng đội trưởng vốn nổi tiếng nghiêm khắc và quy củ, không biết lúc ấy đã đứt mất dây thần kinh nào mà đã đồng ý nhận em vào đội. Và sau đó thì khá nhiều bạn trẻ đi lễ hội hôm đó đã nhận ra em vây kín lấy xin chụp hình cùng, còn tôi thì phải ra nhập bọn với nhóm Yosakoi đang ầm ĩ cả một góc bởi đang được phóng viên một tờ báo nào đó phỏng vấn. Và đại để là cuộc chuyện trò lần đầu tiên của chúng tôi ngắn ngủi như thế và dừng lại ở đó.
***
Buổi tập đầu tiên, tức lần gặp mặt thứ hai, em đến trước cả tôi (mà tôi thì luôn đến sớm nhất đội để điểm danh, phân công các nhóm chuẩn bị loa đài, naruko...)
- Hi anh! – Em chủ động chào trước.
Lúc ấy tôi vẫn hơi ngớ người ra một chút, vì khi em không mặc đồ cosplay, trông em khá khác, nhưng nói chung là vẫn xinh đẹp, dễ thương.
- Hi! – Tôi cũng chào lại. Thực ra lúc ấy tôi cũng chưa nhận ra em là ai. Thật ngại quá!
- Lần trước gặp mặt vội vàng nên thất lễ quá, chưa kịp giới thiệu gì cả! Xin chào, em là Mộc Anh, sinh viên năm hai. Anh có thể gọi em là Amio. Rất mong được giúp đỡ! – Em cười cúi thấp đầu chào rồi vừa giới thiệu vừa đưa tay hướng ra phía trước, một cách làm quen chuẩn mực.
Tôi bắt tay em cực kỳ hình thức rồi cũng tự giới thiệu. Đương nhiên lúc đó tôi đã nhớ ra em là ai rồi.
- Anh là Lục Nam, sinh viên năm ba, hiện là trưởng nhóm Tsunami Yosakoi.
Sau đó thì tôi trao đổi với em một chút về các bài cơ bản nhập môn Yosakoi, naruko, bài Yosakoi mà nhóm đang tập dở và khá nhiều chuyện khác.
Khi tôi giới thiệu em với cả nhóm, mọi người đều có vẻ hân hoan một cách thái quá khiến tôi gần như bật cười, nhất là lũ con trai! Rõ ràng đó là sức hút của một cosplayer khá có tiếng và được yêu mến ở Hà Nội, đặc biệt là với lũ thành viên nhóm chúng tôi - toàn "mọt" Manga.
Nhưng gần như trái ngược hoàn toàn với khả năng giao tiếp khá tốt và khuôn mặt xinh xắn trẻ con có vẻ rất Nhật ấy, buổi tập đầu tiên của em khiến chúng tôi khá là... bất ngờ.
Bạn biết đấy, trong một số trường hợp, người ta dùng một số từ thay thế để nói giảm nói tránh, ví dụ như trường hợp này là từ "bất ngờ". Thực ra dù có nói là không quá mong đợi nhiều lắm, nhưng khi nhận em vào đội, tôi vẫn nghĩ là em có năng khiếu nhảy nhót, cho dù em nói là em không biểu diễn bao giờ. Nhưng thực sự thì không phải vậy! Em cứ tập được tay thì quên chân, tập chân thì quên tay, tập sang động tác này thì lại quên nhịp của động tác kia... khiến tôi khá khó xử mà mắng thì không đành (nếu là với các thành viên bình thường tôi chẳng câu nệ gì mà nói thẳng vào mặt luôn đâu ấy.)
Chúng tôi kết thúc buổi tập đầu tiên trong không khí khá ngại ngùng. Các thành viên khác vui vẻ đến bên động viên em. Tôi chưa nghĩ ra cái gì để nói nên lẳng lặng thu dọn naruko, tắt loa đài và chuẩn bị đồ đạc ra về. Mọi người ồn ào một lúc rồi cũng kéo nhau về gần hết. Ra đến cửa phòng tập, tôi phát hiện ra em vẫn đang đứng ở ngoài hành lang. Em thấy tôi bước ra, cũng cười nhẹ và tiến lại gần bước song song với tôi.
- Em chưa về à? – Tôi hỏi.
- Dạ! – Em ngập ngừng. – Em tập kém quá phải không? Xin lỗi, em làm anh thất vọng rồi.
- Không đâu! Ai tập lần đầu chẳng vậy. – Một câu động viên theo kiểu chuẩn mực. – Đừng nản.
- Em không nản đâu! Nhất định em sẽ cố gắng nhiều, thật nhiều thêm nữa. – Khi em nói câu ấy, đôi mắt em sáng rực ẩn chứa một sự quyết tâm không thể nào lý giải nổi và chính điều ấy khiến tôi có một niềm tin chắc chắn rằng em sẽ làm được.
- Nếu có gì khó khăn trong việc luyện tập thì cứ gọi cho anh, anh sẽ hỗ trợ thêm cho em. – Tôi nói, rất thật lòng chứ không phải chỉ để xã giao.
- Vâng! Không khéo em sẽ còn phải làm phiền anh dài dài. – Em nói rồi cười giòn.
Tiếng cười ấy quyện vào gió hoàng hôn và những ánh nắng chiều tà một thứ cảm xúc khiến người ta cảm thấy tim mình dường như có chút gì là lạ. Hình như là... rung động thì phải!
Còn tiếp
Theo Truyenngan.com.vn