Quán cũ và những ngày yêu đầy gió

2014-07-01 08:27:12

Hãy cứ yêu thương theo cách mà bạn muốn, đừng sợ tổn thương vì chỉ khi tổn thương bạn mới nhận ra đâu là hạnh phúc thực sự.

Wind café, một tối thứ 7…
 
Tiếng chuông gió va vào nhau leng keng tạo thành một chuỗi âm thanh nghe vui tai, điều hòa mát lạnh, bản nhạc không lời “River Flow In You” vang lên đều đều trong không khí đông đặc của quán. Thiên An ngồi một góc, tay khuấy nhẹ lớp bọt sữa của ly matcha vừa được phục vụ mang lên, vừa nghĩ ngợi linh tinh. Chốc chốc cô lại ngó ra cửa như đang tìm kiếm ai đấy. Nếu thấy vị khách nào bước vào cô lại ngẩng đầu lên, sau đó một tia thất vọng sẽ hiện lên nơi đáy mắt. Những hành động ấy chẳng thể lọt khỏi mắt của Nguyên – chủ quán Wind. Anh tiến lại gần, mang theo đĩa bánh tiramisu vị trà xanh đặt xuống trước mặt cô, tiện tay kéo chiếc ghế đối diện và ngồi xuống. Cô không buồn nhìn lên, vẫn nằm gục xuống bàn. Biết cô nàng khách hàng này đã lâu, Nguyên chẳng để ý đến sự hờ hững của cô, anh gõ nhịp nhịp tay xuống mặt bàn, buông ra một câu trúng tim đen cô nhóc:
 
- Lâu không thấy em đến quán, đang tìm ai à?
 
Cô nhóc thở dài thườn thượt, lại bắt đầu khuấy tung lớp bọt sữa. Nguyên lườm một cái, lém lỉnh nói tiếp:
 
- Nếu đang đợi ai thì ăn thêm bánh đi, đừng chỉ gọi đồ uống không. Và em có thể ngừng khuấy lớp bọt sữa, chúng không có tội tình gì đâu.
 
Đến giờ Thiên An mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Nguyên, khẽ nói nhỏ:
 
- Anh, tình yêu thật ra là gì? Hình như em đã vô tình đánh mất thứ gì đấy!
 
Câu nói dường như hòa lẫn vào những thanh âm khác, lẫn trong tiếng ồn ào của xe cộ ngoài kia.
 
Wind café, những ngày cũ…
 
Thiên An đến Wind lần đầu tiên khi tấp vội vào quán để tránh mưa. Cơn mưa bất chợt không báo trước, mưa đông rét buốt, những hạt mưa lạnh như nước đá cứ thế đổ nhào xuống. Cô run cầm cập bước vào quán, ngược hẳn với cái giá buốt bên ngoài, Wind ấm áp hơn nhiều. Lâu dần cô hay đến đây mỗi ngày cuối tuần nên anh chủ quán quen mặt, thi thoảng vắng khách lại nói chuyện với cô vài ba câu. Cô biết anh chủ quán từng học ở Ý, về Việt Nam tự mở một quán café nhỏ để kinh doanh. Có lẽ vì thế mà Wind luôn mang một chút gì đó của Ý, những ngôi nhà mô hình nhiều màu sắc mô phỏng những ngôi nhà trên đảo Bruano ở miền Bắc nước Ý được đặt gần phía cửa sổ ngay chỗ treo mấy giỏ hoa khô và một loại hoa thật mà cô không biết tên. Ở một vài góc tường treo những bức ảnh khác nhau, bên dưới đều có ghi rõ ngày tháng:  Nhà Vàng Ca' d'Oro, dinh thự đẹp nhất Venice được xây bằng đá hoa cương nhiều màu, cả cây cầu Rialto danh tiếng, nơi dừng chân của các cặp tình nhân…
 
 
Nét cổ kính, lãng mạn của Ý gần như được tái hiện lại trong không gian chật hẹp của quán. Quán nằm trong con ngõ nhỏ nên thường không đông khách lắm. Gọi một cốc matcha nóng, Thiên An lôi đống sách vở xếp đầy trên bàn, cắm ear-phone để repeat More than word của Extreme, cô bắt đầu làm bài. Một lúc lâu sau, chẳng biết là mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua, Thiên An vươn vai cho đỡ mỏi thì thấy ở góc phía đối diện có một chàng trai đang hướng mắt về phía mình. Cô vội vàng cụp mắt xuống, đợi một lát lại hé mắt nhìn lên nhưng chàng trai ấy đã biến mất. Cô tự gõ vào đầu mình mấy cái, lấy tay gạt mớ tóc mai lòa xòa trước trán sang một bên, trong đầu nghĩ: “Không có gì, người ta nhìn cái khác, không phải nhìn mày đâu.” Những ngày sau đấy, chàng trai vẫn đến quán, vẫn ngồi chỗ cũ nhưng không nhìn cô nữa hoặc có nhìn mà cô không biết. Thế mà chính cô lại bị thu hút bởi cái vẻ ngoài của người ta. Chàng trai ấy thoải mái dựa vào ghế mềm, hai chân bắt chéo nhau, chiếc áo sơ-mi càng làm nổi bật phong thái lịch lãm, trẻ trung, trên tay cầm một quyển sách mà cô không biết là sách gì, mắt hướng ra ngoài cửa sổ - nơi đặt mấy chậu cây nhỏ. Thật khiến người khác có cảm giác an yên, tự tại! Nhiều ngày sau, cô vẫn đến Wind học bài, thi thoảng vẫn hé mắt nhìn người lạ ở góc đằng kia.
 
Có lẽ sẽ là những khoảng im lặng nhìn nhau như thế nếu không có một ngày, một ngày đặc biệt, Thiên An bất ngờ nhìn thấy một mảnh ticket màu tím nhạt vừa khéo kẹp trong góc giỏ hoa khô ở bàn cô vẫn hay ngồi. Một chút tò mò xen lẫn hiếu kì, cô rón rén mở ra xem sau một hồi đảo mắt khắp quán một lượt. Những con chữ nghiêng nghiêng, rắn rỏi cứ thế đập vào mắt: “Đừng lén lút nhìn anh như thế, Thiên An ;)” Cô giật mình, phản ứng đầu tiên là nhìn thẳng về phía góc bàn đối diện đằng kia, phía đó trống không. “Sao anh ấy biết tên mình”, cô vò vò đám tóc. Nghĩ một lúc cô lấy một mảnh ticket màu xanh, nắn nót ghi vào:
 
“Anh không nhìn em sao biết em nhìn anh :p
 
P/s: Anh biết tên em?”
 
Và câu chuyện về những mảnh ticket đi lạc bắt đầu từ ngày hôm ấy. Thi thoảng là vài lời hỏi thăm, động viên cô nhóc từ anh chàng người lạ. Đôi khi là một vài câu chuyện hài hước, không đầu không cuối tóm gọn trong vài dòng ngắn ngủi, những câu hỏi vu vơ của cô nhóc dành cho người lạ. Câu chuyện cứ tiếp diễn như thế và chẳng ai còn tò mò về người kia nữa, giữa họ dường như xuất hiện một thứ tình cảm êm đềm như nước, nhẹ nhàng như vạt nắng hiếm hoi của mùa đông. Đêm hôm đấy, Thiên An cẩn thận xếp lại những mảnh ticket nhiều màu vào một quyển sổ. Phía dưới cô nắn nót viết một câu: “ Nếu yêu, là phải yêu ngay từ lần gặp đầu tiên. Nếu qua nhiều thời gian rồi có tình cảm thì đấy gọi là siêu lòng. Khi mới gặp, hoàn toàn chưa biết gì về người kia mà đã cảm thấy người ấy gắn bó với mình thì đấy chính là nhân duyên mà không phải ai cũng có cơ hội tìm thấy.”
 
Về sau những bài kiểm tra cuối kì cứ dồn dập, liên tục nên cô không còn đến Wind thường xuyên nữa nhưng cô cũng không quên những mảnh ticket nhiều màu kia – những mảnh ticket kết nối cuộc sống của cô và người lạ. Rồi cô lại đến Wind khi những đợt gió đông rét buốt thi nhau gầm gừ dù cô đã cố kéo cao chiếc khăn quàng để tránh gió thì cái lạnh vẫn cứ thấm sâu. Cô nhớ Wind, thèm cả matcha nóng của quán. Quán đông, chỗ ngồi quen thuộc đã có người nên cô đành ngậm ngùi chọn một chỗ khác.
 
Matcha được mang lên, cô ủ bàn tay quanh chiếc cốc. Thiên An dõi mắt về phía góc đối diện như một thói quen nhưng cô không thấy người lạ mà thay vào đấy là một cô gái lạ hoắc với mái tóc màu hạt dẻ buông hờ hững trên vai. Một lúc sau thì người lạ đến, hai người nói chuyện nhưng cô ở bên này không nghe rõ. Thiên An cứ ngồi mãi trong góc tối cho đến khi hai người họ dời quán. Người lạ trước khi đi vẫn còn quay lại nhìn quanh quất, Thiên An cúi đầu giấu mặt sau chiếc khăn quàng. Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy người lạ và cô gái ấy, cảm giác khó chịu xen lẫn ghen tị cứ dày lên trong lòng cô. Cô bắt đầu nhìn lại những ngày qua, cô để người lạ len vào tim nhanh quá, nhanh như đợt gió mùa Đông hanh lạnh đến thấu xương, dù có cố làm ấm thì nó vẫn thấm sâu vào da thịt, nhẹ thôi nhưng cũng đủ làm trái tim nhức buốt.
 
                  
 
Người lạ sẽ không bao giờ biết được cô nhóc Thiên An luôn lo sợ bị tổn thương đã đóng cửa trái tim từ rất lâu rồi, cô nhóc ấy trẻ con, vô tư, luôn thèm có một bàn tay nắm lấy nhưng khi có rồi lại không đủ can đảm đón nhận. Cô sợ phải nhìn thấy những giọt nước mắt câm nín của mẹ khi bố bỏ nhà đi, cô sợ yêu thương khiến cô phải đau đớn. Tình yêu lúc ấy với cô giống như bong bóng xà phòng, chạm khẽ là vỡ tan. Người lạ giống như một thế giới khác, sinh động và nhiều màu sắc. Anh biết nhiều thứ, thường sẽ có câu trả lời thông minh cho những câu hỏi ngô nghê của Thiên An. Một sự trùng hợp như sợi dây liên kết hai người là cả Thiên An và người lạ đều thích nước Ý, ước mơ của Thiên An là được đến Ý một lần và người lạ có thể kể với cô mọi thứ về đất nước xinh đẹp hình chiếc ủng ấy. Về một Venice lãng mạn với những dãy phố cổ ngoằn ngoèo với các kiểu nhà ống nhiều cửa sổ.
 
Về một Verona – mảnh đất trứ danh với giấc mơ tình yêu và sự hoài cổ, nơi khởi nguồn của thiên tình sử bất hủ trong kịch của Shakespeare: Romeo và Julliet. Nhưng bây giờ thì sao, cô gái kia là ai? Lòng cô bỗng chốc rối bời, hơi thở đứt quãng, cảm giác nhói buốt nơi trái tim cứ thế lan dần, nghẹn cứng tim. Đêm hôm ấy, cô giở quyển sổ nhỏ, nhìn lại những mảnh ticket, lật sang trang sau cô nắn nót viết: “Rồi chúng ta sẽ phải chấp nhận, rằng có những người chúng ta chỉ có thể giữ họ trong tim, chứ không phải là trong cuộc đời này.”
 
Wind café, người lạ…
 
Ngày hôm sau có một chàng trai đến ngồi phía gần cửa sổ, nơi mới được đặt thêm vài mô hình chiếc thuyền gondola, đàn piano cũ kĩ, thêm vài chiếc mặt nạ được treo lên. Khi tiếng chuông gió kêu leng keng, chàng trai lại ngẩng đầu lên và sau đó là sự thất vọng được giấu kín. Khi quán chuẩn bị đóng cửa, chàng trai mới tiến đến gần bàn cô nhóc hay ngồi, rút tờ ticket ra, vẫn là những dòng chữ quen thuộc mà anh đã viết, mảnh ticket này cô ấy chưa đọc: “Thiên An, anh sắp phải bay sang Ý, anh muốn nói chuyện với em không phải qua những mảnh giấy nữa. Hẹn em, 7h tối, ngày xx ở Wind.”
 
Wind café, tối thứ 7…
 
Nguyên bật cười khi đang chăm chú nhìn cô nhóc kể chuyện. Anh lém lỉnh nói:
 
- Vì việc em không kịp đọc mảnh giấy nhắn người lạ để lại mà em nghĩ mình đã đánh mất một tình yêu? 
 
Thiên An gõ gõ chiếc thìa vào cốc matcha đã vơi hơn nửa, nói:
 
- Vì em sợ tổn thương nên em mới trốn tránh, nhưng bây giờ em thấy hối hận.
 
- Hối hận thì tìm cậu ấy đi.
 
- Tìm làm sao được, em và anh ấy dù nói chuyện nhiều nhưng chẳng bao giờ hỏi nhau số điện thoại, facebook, yahoo, skype… hay gì gì đó hết vì em cảm thấy nó không cần thiết.
 
Thiên An nhăn mày. Nguyên cười:
 
- Cái mà em cho là không cần thiết bây giờ lại cần thiết để em tìm được người ấy đấy. Nhưng thôi, cuộc sống luôn có phép màu, em cứ tin thế đi. Nếu đủ duyên, yêu thương sẽ quay về.
 
Anh chủ quán đứng dậy & quay đi, chẳng ai kịp nhìn thấy nụ cười đang cố nén lại của anh chàng.
 
Tối. Nguyên online facebook, sau khi tu chai nước lạnh ừng ực để xua đi cơn khát, anh click chuột vào tên một người. Nguyên lướt ngón tay trên phím chữ, bắt đầu inbox:
 
Đoạn chat giữa Nguyên và người lạ:
 
“Nguyên: Thiên An vừa đến Wind tối nay.
 
NL: Ừ, lâu rồi không đến mà.
 
Nguyên: Lúc trước thì bận thi ĐH nhưng bây giờ chắc thi xong rồi.
 
NL: Cô ấy chắc vẫn ổn.
 
Nguyên: Chẳng ổn tẹo nào, tớ nghĩ cậu nên thu xếp về đi, cô ấy muốn tìm cậu đấy!
 
NL: Ừ.
 
Nguyên: Cô ấy giận cậu vì lần cậu dẫn em họ đến quán tớ ấy, hôm ấy cô ấy ngồi góc khác, cô nhóc ngốc nghếch ấy nghĩ cậu có người yêu rồi nên mới tự nhiên biến mất thế. Còn chuyện cậu hẹn cô ấy thì đúng là sau hôm cô ấy nhìn thấy cậu với em họ thì không còn đến quán nữa nên không đọc được mảnh giấy cậu gửi.
 
NL:…
 
Nguyên: Sao??
 
NL: Tớ sợ tớ làm tổn thương cô ấy, gia đình Thiên An không hạnh phúc nên cô ấy luôn thiếu cảm giác an toàn ở các mối quan hệ, mà cậu biết đấy, tớ ở xa cô ấy như thế.
 
Nguyên ngừng lại nghĩ một lát mới chậm rãi gõ tiếp từng chữ: “Tìm một người phù hợp với mình không phải dễ dàng, huống chi kể từ lần gặp cô ấy lần đầu tiên cậu đã yêu cô ấy rồi, thời gian lâu như thế. Đừng vội buông bỏ chỉ vì sợ tổn thương. Ít nhất, cậu vẫn còn may mắn hơn tớ.”
 
NL: Nguyên, xin lỗi, chạm vào nỗi buồn của cậu. Tớ có thứ muốn đưa cho cô ấy, có gì đưa giúp tớ.
 
Nguyên: Ừ, về sớm gặp cô nhóc ấy đi. Đừng trốn tránh nữa.
 
 
….Wind café, lại là tối thứ 7, một tuần sau đó…
 
Vẫn chỗ ngồi cũ, vẫn là ly matcha lạnh, Thiên An đặt quyển tiểu thuyết sang một bên. Nguyên đến, chìa ra cho cô một phong thư. Thiên An ngơ ngác nhìn, Nguyên dúi lá thư vào tay cô, sau đó nói một câu rồi mới dời đi:
 
- Phép màu dành cho em đấy, nhóc. Sớm tìm được người cần tìm nhé, good luck! ;)
 
Thiên An tay run run mở lá thư ra, những dòng chữ ngay ngắn, quen thuộc của anh lần lượt hiện ra:
 
“ Thiên An,
 
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng anh có thể yêu một ai đấy chỉ sau một lần gặp. Nhưng, có lẽ tình yêu thì luôn có ngoại lệ và chúng ta phải tin vào duyên phận. Anh đã tin sau lần bất ngờ gặp lại em ở Wind, Nguyên là bạn cấp 3 của anh, anh đã hỏi Nguyên về em. Lúc ấy anh không chắc em có còn nhớ anh không? Anh gặp em lần đầu tiên không phải là ở Wind mà là lần chúng ta ngồi cạnh nhau trên xe bus. Bus vắng, hôm ấy anh vừa nhận thư từ chối của trường ĐH ở Ý. Anh đã gần như là trút hết mọi thứ: những lo lắng, những thất bại trong việc xin học bổng du học. Anh không biết mình nên theo ý bố mẹ hay theo đuổi đam mê của bản thân. Anh không để ý là người bên cạnh đang ngủ và anh cũng không biết em có nghe được những gì anh nói không. Nhưng có một điều anh vẫn nhớ sau khi xuống xe, em hờ hững nói trong khi tai vẫn cắm ear-phone: “Mỗi người chỉ có một cuộc đời để bản thân họ làm những điều họ muốn. Và không phải ai cũng có điều kiện để thực hiện nó, cơ hội đến phải biết nắm bắt, chỉ cần cố gắng hết sức là sẽ không bao giờ phải hối hận.” Chỉ đơn giản thế thôi nhưng đã khiến anh có thêm động lực và can đảm.
 
Thiên An, anh đã đến Ý và thực hiện ước mơ của mình. Ý rất đẹp, rất cổ kính, rất lãng mạn đúng như những gì anh từng kể với em. Nhưng nó sẽ chẳng còn ý nghĩa nếu anh phải ngắm nhìn mọi thứ một mình. Mỗi ngày anh đều đọc những tấm ticket vì chỉ lúc ấy anh mới cho bản thân nhớ em. Anh biết em luôn lo sợ tổn thương nhưng đừng đóng cửa trái tim mình được không? Cho anh một cơ hội để được nắm tay em nhé, cô gái nhỏ.
 
HN chắc sắp vào thu rồi!... Đợi anh, và anh sẽ lại về, bên em.”
 
Đọc hết thư, một giọt nước mắt trong veo lăn dài trên má cô. Nhạc chuông điện thoại vang lên, cuộc gọi từ số quốc tế, Thiên An liếc về phía giá để ly cốc, chỉ kịp nhìn thấy cái nháy mắt của Nguyên và ngón tay cái giơ dấu Victory…
 
Một tháng sau…
 
Trên máy bay…
 
Nguyên úp quyển sách lên mặt, búng ngón tay kêu tách một cái, thầm nói: “Chúc hai người hạnh phúc. Nhiệm vụ của ông mối thế là đã xong, đến lúc đi tìm bà mối rồi…”
 
Trời trong xanh, những cụm mây lững lờ trôi, vị gió ngọt lịm như đường.
 
Hãy cứ yêu thương theo cách mà bạn muốn, đừng sợ tổn thương vì chỉ khi tổn thương bạn mới nhận ra đâu là hạnh phúc thực sự.
 

Thường Đỗ

Trao đổi thông tin

Quý khách có thể dùng mẫu bên dưới để trao đổi thông tin với chúng tôi.

Authenticate image

Vui lòng nhập vào thông tin phía trên để trao đổi

Các tin khác

Quản lý tài khoản

Trợ giúp

Giới thiệu