Với một số người, mối tình đầu, là người đầu tiên làm trái tim họ tan vỡ, và cũng có thể là người cuối cùng họ yêu. Để những người đến sau, chỉ biết loay hoay trong vòng quay của nghĩa cũ tình xưa, trong cái bóng dư thừa quá nhiều những nhớ nhung chỉ dành cho người trước. Để chỉ biết ước “giá mình đến đó sớm hơn…”
Tình yêu đôi khi chỉ là một người đã đi xa, một người vội vã ngang đời rồi mang đi hết những ngọt lành, thương nhớ. Để người ở lại cứ nhìn theo đau đáu…
Để chẳng ai vui…
Một số người khác, mối tình đầu lại là thứ gì đó mơ hồ, không đầu không cuối, không chát không chua. Không gọi được thành tên, lại càng không thể nắm bắt. Là thứ vừa gần vừa xa, khiến người ta lúc chống chếnh, bấp bênh, lúc lại thấy tim cũng run lên như được ai bóp chặt. Là không hứa hẹn, ước thề. Là cái nắm tay bẽn lẽn, ngượng ngùng; là cái nhìn trộm vụng về, chớp nhoáng. Là tất cả nhưng cũng chẳng là gì cả.
Để chẳng thể quên…
Một vài người nữa, tình đầu cũng là lúc họ học được cách là buông tay. Là mối tình đủ đầy những cung bậc của hân hoan, giận hờn, chia xa và bước tiếp. Dù có buồn đau, có oán than hay nuối tiếc, họ vẫn tìm được cho mình lối thoát để mạnh mẽ đứng lên. Tình đầu có đủ trong họ những buồn vui, là cái mỉm cười bình yên khi ai đó nhắc về quá khứ. Là thầm cảm ơn một người đã bỏ mình đi, dù đã từng phải lao đao, nghiêng ngả.
Để cứ thế lớn lên…
Tình đầu, thường tới vội mà cũng phải đi nhanh. Người yêu đầu, thường vẹn toàn dẫu mấy lớp thời gian đã đi qua có muốn phủ mờ, che kín. Chỉ một số ít người được tình đầu muốn dừng chân nghỉ lại. Đó là những người được kề cạnh với một nửa cuộc đời – cũng là rung động đầu tiên…
Những lần đầu vốn thường quá khó để quên. Nên từ đó về sau tình đầu vẫn sẽ là mối tình đẹp nhất. Thật nhẫn tâm nếu bắt ai đó buông bỏ ký ức về một chút tình xưa, về một thời xa vắng. Tình đầu là tình để nhớ, là thời bỡ ngỡ, thơ dại học cách yêu đương.
Những mối tình đầu cứ thế sống mãi với thời gian, cho dù nhân vật chính đều đã tìm thấy một người để gọi tên hạnh phúc. Để mãi vẫn nhắc về nhau như một thời đẹp nhất, thời ai đó là tất cả của ai…
Thường Đỗ