Tỏ tình vào mùa thu
2017-07-05 14:26:54
Có một người khóc lặng vì tình yêu vừa để mất. Ở một góc đâu đó trong thành phố mùa đông.
***
Cuối năm nhưng trời vẫn chưa trở lạnh. Nắng sáng sớm, tinh tơm và tốt lành, đập thẳng vào mắt khi bánh xe đang phóng vụt trên đường. An cứ nhìn mãi đôi mắt nó trong gương chiếu hậu, chỉ thấy mệt mỏi bao trùm màu nâu hổ phách. Chắng buồn nhíu mày, chẳng buồn thay đổi. Ane Brun đang hát The Fall trong lỗ tai, rên rỉ thật thảm hại. Đột nhiên một chiếc Vespa thắng vội trước mặt, gây hoảng loạn cực độ. Chẳng có gì nghiêm trọng xảy ra, nhưng bên trong nó bỗng dưng muốn hét lên kinh khủng. Một cách thản nhiên, mọi thứ tự động kìm hãm, bánh xe lại lăn đều đều trên đại lộ sáng sớm. Cái lạnh ở đâu không biết bỗng ùa về thảng thốt, gây tê cứng các đầu ngón tay. Buổi sáng chết tiệt! Nó rủa thầm.
Buổi sáng sau ngày hôm qua. Cũng chết tiệt nốt.
Cái ngày mà Huy bảo, mình quên nhau đi.
Cơn bực dọc vẫn cứ dai dẳng, khiến nó quăng mạnh túi xuống mặt ghế nệm salon ngay cửa ra vào. Minh nhìn nó thảng thốt. Anh thản nhiên thông báo ngắn gọn về project mới, đưa ra một số yêu cầu cần thiết và deadline. Nó vừa rót nước vừa nghe, rồi bảo Cứ để đó trên bàn cho em, em ra ngoài hút thuốc. Sau tấm cửa kính, An đứng đốt thuốc lặng lẽ. Vạt áo chemise bay phất phơ trong gió. Ở trong này, Minh nhìn về khoảng sân trước mặt và muốn ra giật mạnh vạt áo mà bảo Đừng hút nhiều đến vậy, nhưng đôi mắt mệt mỏi và trống rỗng ban nãy khiến anh khựng lại. Khẽ khàng, Minh mở cửa ra đứng sát bên và nhìn nó thả từng vòng khói lên bầu trời xanh ngắt.
- Hôm qua anh và Thụy đã chia tay.
- Chúc mừng. – Nó nói gọn lỏn, chẳng buồn nhìn Minh lấy một cái.
- Em có chuyện gì sao?
- Có. Huy cũng bỏ em đi luôn rồi. Chết tiệt.
- Em ổn không?
- Có vẻ ổn. Vì tay cầm thuốc vẫn không run run, hả? – Nó nhếch mép cười.
- Dù thế nào thì ngày vẫn trôi. Hoàn thành xong thiết kế anh để trên bàn trong hôm nay nhé. Còn nữa, đừng hứng lên mà hút thuốc khi làm việc. Tàn thuốc rơi vào bản vẽ là đi đời đấy.
Nói rồi Minh đẩy cửa bước vào trong. Một cơn gió khô thổi lướt qua. Giọng An trầm khàn rơi rụng. " Dù thế nào thì ngày vẫn trôi. Ước gì có ai đó nắm tay em đi qua ngày tháng"
.......
Một năm trước, ở văn phòng thiết kế này, An xuất hiện như một cơn lốc, mang đến cơ mang nào niềm vui và nhiệt huyết của một con bé mới ra trường thích chứng tỏ mình. Minh lúc ấy đã đủ điềm đạm, đủ thông minh và nhạy cảm để quản lý nữ họa viên còn non kinh nghiệm. Giờ làm việc trôi qua sôi nổi. Thỉnh thoảng ở góc cabin nhỏ xuất hiện tiếng rú lên man rợ. Cà phê đổ lên bản vẽ, một đường vẽ sai, chậu cây nhỏ bất ngờ chết khô vào sáng sớm...Các sự kiện vui nhộn đôi khi phiền toái thường xuyên xảy ra nơi góc bàn của An khiến văn phòng thôi không buồn tẻ. Vào một số ngày An xin nghỉ, một ai đó cũng thử hét lên. Nhưng không khí vẫn buồn rầu đến đáng thương. Minh thường bức bối trong những ngày như vậy.
Minh quan tâm tới An vừa đủ. Vốn dĩ anh không thích những cô nàng ồn ào, sôi nổi, đã vậy lại còn có gu thời trang quái dị. Nhưng màu mắt nâu hay khiến anh choáng váng. Thỉnh thoảng gặp project khó nhằn, họ luôn phải ở lại văn phòng đến tận đêm để miệt mài hoàn thành deadline. Sau đó, Minh cho An quá giang về, vì đường phố nhiều cướp giật. Minh nói vậy. An ngồi sau, nói đủ điều, về sự thay đổi của phố phường, của góc đường này, quán xá nọ. Trào dâng trong An tình yêu thành phố nhiều đến gay gắt. Và một phần nào đó, nó thấm đẫm vào anh. Đêm về, trong cơn run rẩy của những cảm xúc không tên, Minh ngồi lặng đọc blog riêng của An. Giật mình nhận ra những khoảng sâu không ngờ trong tâm hồn ngỡ như non nớt của đồng nghiệp trẻ tuổi. Thời gian đó, mỗi sáng Minh thức dậy, anh đều muốn chạy bay đến văn phòng. Chỉ để nghe tiếng cười giòn vô tư lự của cô họa viên trẻ tuổi.
Đến mùa thu, khi cây sake trước cổng công ty ra hàng loạt những tán lá vàng, An bất thần nói yêu anh khi đang run rẩy trong cái lạnh đầu tiên của mùa thu. Minh còn nhớ nguyên vẹn khung cảnh và cảm giác lúc đó. Khoảng sân bàng bạc vắng người. An đứng đó, đôi chân gầy gò run lẩy bẩy vào nhau, ngón tay nắm chặt khăn quàng cổ và cười, bảo:" Em yêu anh nhiều cực. Và thật đẹp khi được nói ra điều này vào mùa thu. Để chúng ta có thể nắm tay nhau đi suốt mùa đông sau đó.". Đó là lần đầu tiên trong đời anh được nghe một điều đẹp đẽ đến vậy. Từ đáy đôi mắt màu mật ong óng ánh.
Thời gian sau này, An biến thành con người khác. An thôi mặc những chiếc áo thun hình thù sặc sỡ đi cũng những đôi dép ngộ nghĩnh. Nó làm quen với chemise rộng, quần jean bạc phếch và giày boot ngột ngạt. Nơi bàn làm việc có thêm một vài gói thuốc. Mọi người dần quen với cảnh cứ 30 phút một lần, cô gái gầy gò trong vạt áo rộng đứng đốt thuốc sau cánh cửa, trước mặt cây sake đứng sừng sững. " Công việc áp lực quá". An bảo vậy. Duy có Minh hiểu được An đau như thế nào. Và anh cũng tự hỏi mình rất lâu, tại sao mùa thu năm đó anh lại từ chối lời tỏ tình của cô gái mà anh không hề biết rằng sau này anh sẽ yêu rất nhiều.
Anh đi qua nhiều mối tình vụn vặt, nửa vời, mà không biết mình đang tìm kiếm điều gì. Các mối quan hệ đều công khai. Một ngày đầu tháng 2, An thôi yên lặng. Văn phòng lại rộn ràng như khu rừng nhiệt đới mùa mưa. Ít ai biết từ mùa thu năm nào, An không còn là chính mình nữa. Khi thấy Minh chở Thụy – người yêu hiện tại – sượt ngang qua cổng, An đứng khóc lặng lẽ nơi góc sân. Gió thổi khô mắt, rát buốt. Nó vui khi Minh tìm được một cô gái đẹp, và tốt. Và không cho phép bản thân trầm đục nữa, nó nói cười trở lại. Một dạng tự kỷ xoa dịu tinh thần hiếm gặp của tuổi 20. Duy có điều, hút thuốc trở thành thói quen khó bỏ. Đôi ba lần nó thảng thốt khi nhìn thấy lá sake từ từ chuyển sang vàng. Mùa sắp về rồi, mà nó vẫn cứ buồn bã không nguôi.
Có một vài đêm buồn chán, Minh kéo nó đi uống. Dạo ấy công việc nhiều, dự án hối hả liên tục, chẳng đủ thời gian mà thở, mà pha cho nhau vài ly cà phê thơm mùi sữa trong văn phòng. Ở bên bàn nhậu hôm ấy có Huy. Huy khéo léo che giấu ánh nhìn của mình về An. Tàn cuộc, Minh bảo Huy chở An về. Thản nhiên và không ngượng ngập. An cười tít mắt, hỏi không sợ Huy chở em đi bán à? Minh cười hiền, chẳng sợ đâu, vì anh sẽ chỉ giao em cho người tốt.
Đêm hôm ấy dài lê thê. Minh chạy xe về một mình, tự dưng nhớ về những tối muộn hôm nào. Mệt mỏi vì công việc, nhưng mắt lấp lánh vui. Tiếng An cười trải dài qua những con phố. Minh không hiểu nổi mình nữa. Rõ ràng tháng ngày ấy, giấc mơ đêm nào cũng tràn ngập hình ảnh một người. Nhưng lẽ thường, người ta ít can đảm với tình cảm của mình. Lý trí còn đủ tỉnh táo để cân đo đong đếm, để viện lý do cho sự hèn nhát của trái tim. Mãi rất lâu sau này, Minh tiếc nuối biết bao mái tóc cũn cỡn khô cứng cùng những đôi dép màu sắc ngộ nghĩnh mà An đã mang đến trong đời. Nhất là khi Minh im lặng nắm tay Thụy đi ngang công viên vắng vẻ. Cô nép vào người anh, cười dịu dàng, tóc mềm chạm vào mặt mát rượi. Nhưng suy nghĩ trong anh lang thang. Cảm xúc trong anh đắng chát. Giá như một lần trong đời anh can đảm, thì tim đã chẳng nhói lên như vậy khi thấy Huy nắm tay An đi trên đường phố hôm nào.
Huy tốt lành. Nhiều đêm trong căn phòng trống của Huy, An nhìn lên gương mặt đang ở bên trên mình, thì thầm điều gì đó. Huy bảo: "Anh biết mình không thể làm tan hết đi nỗi buồn trong em. Anh chỉ biết yêu em thật nhiều. Anh đã cười như một tên ngốc mỗi khi nói chuyện với em. Như đêm khuya nào anh chạy đến nhà em và bảo Mình nắm tay đi, vì mùa đông lạnh đến thế cơ mà. Khi em nắm tay anh, anh đã tự hứa với lòng, dù thế nào cũng sẽ yêu thương em bằng tất cả mùa đông trong đời cộng lại. Đừng buồn nữa, có anh ở đây rồi." Nước mắt rơi trên khóe môi An mặn đắng. Khi Huy đưa bàn tay to lớn của mình lên định chùi đi, An bật khóc nức nở. Không dễ gì để quên khoảng thời gian khi người ta hai mươi – chìm đắm trong tình yêu với một người. Sáng hôm nào đã can đảm nói yêu thương, sáng hôm nào khói thuốc bay nhòe nhoẹt đôi mắt nâu. Nhưng thời gian sẽ là liều thuốc thần kỳ. Tuổi trẻ của bất kỳ ai cũng tin vào điều đó. An thầm thì: "Em sẽ tập yêu thương anh Huy à, vì tất cả những gì anh đã mang đến. Dù rằng muộn màng...". Nụ hôn Huy rơi rớt trên bờ vai đêm ấy còn ấm nóng đến tận sau này.
Nhưng hôm qua. Mùa thu. Huy bảo. Mình quên nhau đi. Rồi.
- Tại anh đấy, Minh.
An bảo với Minh như thế. Minh tròn xoe mắt. Vì sao? Vì em còn giữ hình anh trong ví, hôm qua lén lút thế nào lại mang ra xem khi đang cà phê ấm nóng với Huy. Vì thời gian qua em vẫn cứ để lòng mình trôi lãng đãng về đâu. Vì Huy bảo không tài nào nắm bắt được em. Huy bảo em về với anh đi. Em ngốc quá, An à. Em chẳng biết nữa. Trả lời em đi, vì sao anh từ chối lời tỏ tình của em vào hôm nào?
Minh im lặng. Tối hôm đó họ lại chở nhau đi trên những con đường quen thuộc. An thôi nói nhiều, nhưng tựa vào vai Minh lặng lẽ. Giọng nói Minh tan vào dòng xe cộ đông đúc ồn ào, nhưng không hiểu sao An lại nghe rõ ràng đến từng nhịp thở. "Mùa đông đó anh hối hận nhiều. Anh hay đứng nhìn em đốt thuốc, và tự hỏi điều gì là quan trọng trong cuộc đời mình? Những cuộc gặp gỡ hào nhoáng, những bản hợp đồng giá trị, bàn tay ai thon dài trên nếp váy xếp li hay chỉ đơn giản là cùng ai đó miệt mài trong văn phòng vắng người, dưới ánh đèn vàng vọt, ngoài kia phố phường đông đúc tưởng chừng như đứng yên? Anh nhớ em nhiều. Nhưng cũng tự biết rằng mình phạm sai lầm lớn không thể sửa chữa. Em đừng hút nữa, bởi không ai buồn mãi. Nếu hạnh phúc trên đời này là có thật, thì anh cũng muốn dành hết cho em".
An thử cầm tay Minh băng qua các con phố. Để yên cho Minh chùi vệt nước tương dính trên miệng khi cả hai ăn hàng rong. Bàn về một ý tưởng nảy ra trong đầu cho project mới khi chứng kiến những sự việc kỳ lạ trên phố. An tìm kiếm những cảm xúc của một năm về trước, và giật mình nhận ra nó vẫn còn vẹn nguyên. Sự tươi lành, mới mẻ, những rung chạm đầu tiên...
Lạ thật. Rồi thôi. Không còn cảm thấy gì nữa cả.
An hoảng hốt nắm vội bàn tay Minh. Tự nhiên nhớ về bàn tay thô ráp vụng về của ai chùi nước mắt mình trong đêm nào. Vội buông thõng. Và bật khóc.
- Minh! Em đã từng ghét anh biết bao, khi anh để em đứng dưới khoảng sân đó và bảo: "Làm đồng nghiệp thì tốt hơn chứ cô bé". Càng ghét hơn lúc anh bảo Huy chở em về trong lần đầu tiên gặp gỡ. Giờ thì anh có buồn không, khi em bảo em hết yêu anh rồi, hả Minh?
- Huy có tốt với em?
- Có. Dù rằng bên Huy em vẫn cứ nhớ về anh nhiều đến chết được.
- Còn bây giờ?
- Em nhớ Huy. – An chùi mắt, khổ sở với chính mình.
Minh bước tới cầm tay nó, siết chặt. Khóe mắt chỉ chực tràn.
- An này, nếu vậy thì hãy đi tìm Huy đi. Rồi Huy sẽ nắm tay em đi qua ngày tháng. Mọi thứ đơn giản lắm. Chỉ cần can đảm với trái tim mình thôi, như em đã từng. Đúng không?
An nhìn sâu vô mắt người con trai đang đứng trước mặt. Mọi thứ tưởng như mới hôm qua thôi. Nhưng nhắm mắt đã qua một năm. Nhắm mắt bốn mùa đã xoay vòng. Trái tim cũng có biết bao thay đổi. Yêu ai trước, yêu ai sau, quan trọng gì. Quan trọng là một đêm nào, có ai đó đã từng ủ ấm cả mùa đông bằng những lời nói chân thành từ tận sâu trái tim. Nghĩ vậy, An bước chân về nơi mà An biết Huy đang ở đó. Và chờ đợi. Khi nào Huy bước ra, An sẽ chạy đến và bảo: "Lạnh rồi. Mình nắm tay lại đi". Cười một mình rất lâu.
Có một người khóc lặng vì tình yêu vừa để mất. Ở một góc đâu đó trong thành phố mùa đông.
Theo Thiên Bình - Truyenngan.com.vn