“Tự do”
2013-08-10 21:07:26
Quả thật, thời gian đầu khi hai đứa mới lấy nhau, anh thấy mình cũng sướng thật. Đã có vợ, nhưng anh chẳng cần về nhà đúng giờ, chẳng cần ăn cơm đúng bữa, có thể nhậu nhẹt thả ga, thậm chí đi chơi thâu đêm suốt sáng cũng chẳng ai cằn nhằn… Nhiều thằng bạn anh còn ao ước: “Giá mà vợ tao cũng đi làm xa như vợ mày!”. Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận, tụi nó đâu có biết, sống xa vợ, anh sướng ít mà khổ nhiều…
Nói ra chắc chẳng ai tin, chứ từ khi cưới nhau hai năm trước đến bây giờ, tổng thời gian hai vợ chồng mình ở gần nhau chắc không được quá một tháng. Mới cưới đúng một tuần, công ty có quyết định điều em làm trưởng chi nhánh ở tận Bình Định. Tính tình vốn mạnh mẽ, quyết đoán, lại đam mê sự nghiệp, em hăm hở muốn đi ngay. Anh phản đối, kiên quyết không cho. Thế là, ngày nào em cũng tỉ tê đủ kiểu, đại loại như “Em đi mỗi tháng về vài lần, chứ có đi luôn đâu!”, rồi lại “Sống xa nhau vậy cũng hay, hai đứa đỡ gây gổ giận hờn”. Năn nỉ mấy ngày không được, em đổ quạu, chuyển sang đổ tội cho anh: “Anh như vậy là ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình, không biết nghĩ cho tương lai, sự nghiệp của em”. Nghe vậy, anh chẳng biết nói gì hơn, đành bấm bụng cho em đi. Và hai năm qua, tiếng là có vợ, mà anh vẫn phải lủi thủi cuộc sống độc thân…
Hai năm, thực đơn của anh cứ xoay vòng mấy món cơm hàng cháo chợ. Lâu lâu một lần không sao, chứ ngày nào cũng ăn ngoài đường, anh ngán! Em cứ đi biền biệt, năm thì mười họa mới về nhà. Thi thoảng em có về, anh kêu em nấu ăn, em lại bảo: “Thôi! Lâu lâu em mới về một lần, anh đãi em ăn nhà hàng đi”… Vậy là, mang tiếng là có vợ, mà hai năm rồi, một bữa cơm gia đình nóng sốt vẫn mãi là ước mơ!
Ngán cơm hàng cháo chợ, anh còn có thể khắc phục bằng cách… đi nhậu cho qua bữa. Nhưng cái không khí hiu quạnh, cô đơn khi thiếu em, anh chẳng biết làm sao khắc phục? Mình anh ở cái nhà rộng thênh thang, buồn thỉu buồn thiu. Vắng bàn tay chăm sóc của phụ nữ, ngôi nhà cũng lạnh đi. Mà nhà ba mẹ, họ hàng anh ở hết dưới quê, buồn cũng chẳng biết sang nhà ai. Nhiều khi, anh phải sang nhà trọ của mấy đứa em trong công ty ngủ cho đỡ buồn.
Anh cũng chẳng hiểu sao, mình ở xa nhau, anh muốn làm gì thì làm, mà em chẳng hề ghen. Ngẫm tới ngẫm lui, anh lại chợt giật mình, biết đâu ở ngoài Bình Định, cũng có anh nào đang ngấp nghé với em?
Mới đây, má anh lên chơi, thấy nhà cửa quạnh hiu, bà la quá chừng. Rồi bà gọi điện cho má em than thở. Hai bà thống nhất, cương quyết bắt em phải về. Chắc ở ngoài Bình Định, em cũng đã nhận được tối hậu thư của “hai sếp” rồi. Nhưng với cái tính ương bướng của mình, biết lần này em có chịu nghe?
Phần mình, anh cũng đưa ra tối hậu thư, nhắn với em rằng: Hãy cố gắng trở thành “vợ” anh sao cho đúng nghĩa vợ, trước khi quá muộn!
Sưu tầm