Uống trà và Thôi khóc (Tiếp theo)

2017-03-24 13:19:33

 Minh có đôi mắt rất đẹp. Đó là cả một đại dương mênh mông, và tôi thì đang lặn ngụp trong đó. Nhưng rồi vẫn phải đối diện một sự thật, tôi là kẻ bơi lén lút ở vùng biển của người khác. Tôi lén lút gặp anh, lén lút trao anh ánh nhìn, lén lút đứng ở khung cửa nhỏ nhà mình và nhìn lên căn phòng của anh ở tầng 2 trong ngôi nhà lớn... Tay anh dài và ấm. Mỗi lần băng qua đường, đều có một bàn tay dịu dàng đặt nhẹ sau sống lưng tôi, che chở cho tôi. Anh lãng mạn, và hiểu biết. Là một điều gì đó đẹp đẽ kinh khủng suốt tuổi 18 của tôi. Đến nỗi tôi nghĩ, nó không phải dành cho tôi. Nó nhắc nhở tôi về cái tình trạng khốn khổ của mình. Không cha, không mẹ, không tương lai. Chỉ duy nhất là một con nhỏ ương nganh, ít nói và cộc cằn. Đã có lần, tôi vờ đi sự có mặt của anh. Lòng tự trọng khiến tôi im lặng. Nhưng rồi anh phá một lỗ nhỏ trên tường rào và qua với tôi. Anh chờ tôi bán xong hàng và phụ dọn về. Anh mua sách tặng tôi, những cuốn sách tinh tươm và thơm tho. Anh dẫn tôi đi gặp bạn bè của anh – nơi thế giới có những con người đẹp đẽ giống anh. Một ai đó xuất hiện và hỏi vì sao lại cặp kè với con nhỏ dở người này. Tôi chết lặng, nhưng anh đã kịp cầm nguyên cốc bia tươi đổ thẳng lên đầu cậu ta. Tôi cười nửa miệng, bình thản đưa bịch khăn giấy cho nạn nhân, kêu lau đi, rồi nắm chặt tay anh, run rẩy với sự can đảm của chính mình. Tôi đã cười với anh những nụ cười trọn vẹn nhất sau những tháng ngày buồn rầu và bất hạnh. Nhưng tôi cũng chẳng bao giờ hỏi cái câu ngớ ngẩn: "Anh có yêu em không?", bởi nếu Có thì bản thân cũng sẽ nghi ngờ, nếu là Không thì lòng sẽ đau chết được. Tôi tin vào ánh mắt của Minh và cái ấm nóng đến từ sâu trong lòng bàn tay khi cả hai chạm vào nhau. Anh đã đi xuyên đám đông và gửi trao tôi nụ cười. Vậy hà cớ gì tôi cứ mãi tự ti?

Một buổi sáng nọ, bố mẹ anh gặp tôi. Nói đôi điều mà ai cũng có thể biết trước. Bảo rằng anh sẽ đi du học trong nay mai. Tôi trốn chạy, và nhốt mình trong căn phòng nhỏ phía sau nhà. Minh tìm đến. Tôi ngước mắt hỏi: "Anh có can đảm không?". Minh gật. "Không phải em chạy trốn anh, đúng không?". "Đúng. Chỉ bởi em yêu anh. Anh không cần lựa chọn. Bởi tình yêu em tự do.". Minh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhấc bổng tôi lên đống gạch vỡ chưa được dọn dẹp và hôn tôi rất lâu. Nụ hôn còn vương cả những hạt bụi đỏ ấm.
Ngày tháng là thứ chúng ta không thể nào kiểm soát. Hoàng đi biền biệt. Thỉnh thoảng gọi về, dặn đừng khóc vì Minh. Thỉnh thoảng trở về, đòi uống trà gừng, lại dặn đừng khóc vì Minh. Không nói gì thêm. Tôi mở một quán cà phê nhỏ, ngay chỗ bán nước cũ. Đêm đêm chong đèn tập tành viết lách. Minh có đôi lần nói về tương lai. Nhưng lạ kỳ là tôi e ngại nó – cái tương lai mà hàng lần tôi mơ ước, nơi tôi được yêu thương anh, cùng anh mơ về một ngôi nhà hay bất cứ thứ gì cụ thể như vậy. Vì khoảng cách cuộc sống của cả hai vẫn chưa bao giờ được lấp đầy. Vì mọi thứ ở anh lãng đãng, lửng lơ. Tôi cảm thấy không an toàn. Thỉnh thoảng nhìn vào mắt anh, tôi chỉ thấy trống rỗng và cô đơn. Vài lần, tôi cuống cuồng yêu, cuống cuồng giữ anh lại, sợ anh đi mất. Anh vẫn ở đó, nhưng dần dà, anh biến thành một người khác – lặng lẽ và trong suốt, cảm tưởng rằng anh đang biến mất đi. Tôi nhận ra, năm tháng bên nhau, tình yêu có thật, nhưng những thứ còn lại thì không.
Một ngày tháng 7, Minh đi du học. Bay chuyến bay sáng sớm. Anh đi khỏi vòng tay tôi, nhẹ nhàng. Sáng tỉnh dậy, bờ vai tôi vẫn còn ấm nóng. Thậm chí tôi còn tìm được vài sợi tóc của anh trên gối. Tôi nhớ môi anh lạnh, mắt anh sâu hút, và tóc anh lẫn trong mùi trà gừng tôi mới đun chiều qua.Nhưng tuyệt nhiên không thể nhớ được câu cuối cùng anh nói là gì. "Em ngủ ngon."? "Lại đây anh ôm."? "Em đừng yêu ai khác nữa."?...
Tôi cứ ngồi thừ mãi, lục lọi ký ức mình, nhưng chỉ thấy xung quanh trống không. Tôi buộc lại tóc, làm vệ sinh cá nhân, và bắt đầu ngày mới, một cách bình thản. Đến giữa trưa, bỗng dưng mưa đổ rất to giữa trời nắng gắt. Tôi lúc ấy đang đứng bần thần nơi góc đường cũ, chẳng còn nghe xung quanh nhộn nhạo đến thế nào nữa. Cái lạnh của mưa tràn vào trong từng khoảng da thịt mà đêm qua Minh còn ủ ấm trong tay. Cảm giác cô độc và chới với ngày xưa quay về. Bỗng dưng tôi muốn khóc khủng khiếp. Tôi chẳng biết đến khi nào mình mới được ấm áp và thôi cô đơn. Dường như mọi thứ tôi yêu thương đều bỏ tôi ra đi cả. Trong màn mưa trắng xóa, tôi thấy bóng Minh đi ngang. Tôi gọi tên anh, khản cả cổ. Nhưng không một lần anh quay lại. Rồi Hoàng xuất hiện. Anh nhấc bổng tôi lên, đưa vào mái che. Cơn mộng mị chấm dứt. Dưới màn mưa dày đặc, mắt Hoàng đau đáu và khổ sở. Anh vuốt nước mưa và thổi hơi ấm vào hai bàn tay tôi. Lặng im. Anh hỏi: "Đừng thế này nữa. Anh sống không nổi mất. Chưa bao giờ anh cầu xin em điều gì, nhưng lần này thôi. Em dừng lại và nhìn về phía sau đi, có anh. Luôn có anh. Chứ không phải cái ảo ảnh không thật của Minh đằng trước.". Cả cuộc đời này, Hoàng tỏ tình với tôi rất nhiều lần theo những cách như vây – trừ cách đơn giản nhất, là nói ra ba từ Anh yêu em như Minh đã từng. Tôi yêu sự chân thành và đơn giản nơi anh, lòng tự hỏi – nếu Minh không xuất hiện thì phải chăng Hoàng sẽ là hạnh phúc mà cả đời tôi kiếm tìm? Nhưng dù mưa có to đến thế nào, thì tôi vẫn còn rất tỉnh táo, để không ôm chầm lấy anh nhằm lấp đầy khoảng không chới với mà ai đó đã để lại. Tôi run rẩy: "Giá mà bây giờ em ở nhà. Em sẽ pha trà gừng cho anh. Mùi gừng ấm và cay. ". Hoàng gục đầu vào bàn tay tôi. Anh cũng khóc.
Tôi bán nhà. Chuyển vào một cái gara cũ của một người quen, và biến nó thành nhà. Tôi tập sắp xếp lại cuộc sống. Đọc sách nhiều hơn, học ngoại ngữ, lẫm chẫm học đàn, định bụng sẽ làm Hoàng ngạc nhiên, mua thật nhiều gừng và để trong một cái giỏ nan rất đẹp. Tháng 9, tôi gọi cho Hoàng. Anh lại bảo, Đừng khóc vì Minh. Tôi cười, cả cuộc đời anh chỉ biết nói mỗi câu đó thôi sao. Hoàng hỏi, Anh về nhé?. Tôi lặng im.
Giờ thì Hoàng đã về. Sửa lại khung cửa sổ rỉ sét, mua thêm một cái ghế gỗ cao đặt ở góc phòng, lắp thêm một tấm kính trong nhà tắm, và sơn giùm tôi màu sơn mới. Chúng tôi đang đi trên những con phố ngày xưa rêu mọc xanh rì, ngày nay đã lát gạch thẳng thớm. Nắng dịu dàng trên vòm cây đẫm nước. Ngay khúc rẽ của con hẻm ngôi nhà cũ, Hoàng dừng chân:
- Em có hay vô thăm nhà?
- Không.
- Em có nhớ nó?
- Thỉnh thoảng. Dù gì cả nhà em cũng từng sống ở đó...
- Anh thích cái gara hiện giờ của em.
- Vì sao?
- Anh không biết. Chỉ có cảm giác là nếu được ngồi bên khung cửa sổ gỉ sét và uống ly trà gừng em pha, thì năm tháng lang thang đã qua dường như không còn tồn tại.
Tôi cười. Ở một thời khắc nào đó, tôi nắm cánh tay Hoàng buông lơi. Anh khẽ giật mình, rồi lấy bàn tay mình siết chặt tôi.
Thật ra tôi có đi ngang qua nhà cũ. Mà thế nào cũng phải nhìn qua nhà Minh. Tôi thấy chậu hoa của anh còn đó, vòi nước còn đó. Và cha con anh đang rửa xe. Họ không thấy tôi, nhưng tôi thấy Minh. Minh có về, Minh đang cười, Minh rửa xe như ngày xưa đã từng. Và Minh không thấy tôi. Lạ lùng một điều rằng tôi đã thôi đau buồn. Trái tim chỉ nhói lên một nhịp, rồi thôi. Tôi giờ đã 20. Tôi vẫn còn ngây thơ, vẫn sẽ dốc hết lòng yêu ai đó, vẫn sẽ tự chửi rủa cuộc sống của mình không thôi. Nhưng tôi đã biết được rằng, cuộc đời thật tươi vui và đáng sống. Kể cả trong nước mắt và khổ đau, nó cũng mang sắc màu rực rỡ. Đẹp đẽ nhất là quãng thời gian tuổi trẻ đã qua, nơi tôi vẫy vùng và học cách sống sót, nơi tôi sống hết mình với thứ tình yêu nằm sâu trong lồng ngực. Rồi nhận ra, từ lúc nào, ai đó đã lặng lẽ bước vào cuộc sống của bạn. Thật lặng lẽ, như dòng suối nhỏ, như nhánh sông sâu. Rồi từ từ mọc rêu, bám rễ, vững chắc và chưa từng mất đi. Đôi ba người lầm tưởng là sự thân quen, nhưng ít ai biết được, đó cũng được gọi là tình yêu. Tôi định nói với Hoàng rằng tôi vẫn luôn muốn pha trà gừng cho anh. nhưng sẽ làm nó luôn ấm áp, và thôi cay xè mắt. Tôi nhìn về tháng ngày phía trước, chờ đợi. Tôi đợi Hoàng cùng thứ hạnh phúc mà anh từng hứa. Tay Hoàng ấm và bình yên. Ở ngả rẽ của con phố, gió ở đâu ào tới làm rơi xuống một khoảng trời vàng vọt của mùa thu. Tôi khều khều cánh tay anh như đã từng.
- Đừng để em lại tự đập đầu mình xuống đất.
- ...Anh chẳng biết nói gì.
- Đừng nói chuyện thời tiết là được. Cũng như, đừng hỏi, em còn khóc vì Minh.
Hoàng phì cười. Rồi tôi nghe giọng Hoàng xào xạc. "Khi em yêu Minh, anh bỗng cô độc kinh khủng. Thật sự quãng thời gian qua không dễ dàng gì. Đã có đôi ba lần anh lạc đường, đôi ba lần anh trở thành ai đó khác. Nhưng rồi anh luôn nghĩ về em, về khu phố nơi chúng ta lớn lên, về vệ đường quen, và cả những giọt nước mắt của em nữa. Anh cũng có tập pha trà gừng, nhưng rất kinh khủng... Vậy nên anh về."
- Chỉ để uống trà?
Hết
Theo Truyenngan.com.vn

Trao đổi thông tin

Quý khách có thể dùng mẫu bên dưới để trao đổi thông tin với chúng tôi.

Authenticate image

Vui lòng nhập vào thông tin phía trên để trao đổi

Các tin khác

Quản lý tài khoản

Trợ giúp

Giới thiệu