Chả là có một cuộc gặp gỡ như thế này. Một buổi sáng trời không đẹp cho lắm, trời không tạnh ráo cho lắm mà nồm nồm, ẩm ẩm như tính cách của một bà cô già chưa chồng hay gắt gỏng, thích soi mói. Quân bước vào trong phòng học, làu bàu chửi thề một câu cho bõ cái sự đen đủi vừa xảy ra một cách liên hoàn.
Một bên chân tập tễnh vì bị chiếc xe đã đi ngược chiều chủ nhân của nó lại còn chúi mũi bấm tin nhắn điện thoại, đâm vào. Trước đó là bị mắng te tua vì chuyện bỏ quên một cuộc hẹn kiểu “sắp đặt” với cô con gái nhà đồng nghiệp của phụ huynh nữ. Con ChanChan đang khỏe mạnh bỗng dưng yếu xìu, nằm lả một chỗ, có cho gì cũng chẳng động mõm.
Toàn bộ thứ rắc rối treo trên đầu lơ lửng đột nhiên ụp một cái rơi xuống khiến cho Quân, khi đối diện với một lớp học tiếng Nhật buổi đầu tiên mà quét nắt nhìn chỉ toàn thấy nam mà chẳng một mống nữ nào, cảm thấy thất vọng toàn tập.
Có thể nói đến đây mọi người sẽ bảo: Này, đi học chứ có phải đi tán gái đâu mà bàn chuyện lớp lắm nam hay lắm nữ?! Nhưng thử nghĩ mà xem, sự chênh lệch đến tuyệt đối quân số thế kia chỉ làm bất cứ ai bước vào đều lắc đầu ngán ngẩm, chép miệng bực dọc mà thôi.
- Gomennasai! Thưa thầy em đến muộn!
Một giọng nữ cất lên lập tức khiến tất cả ánh mắt của nam nhân trong lớp đổ vào. Cô bạn gái xinh xắn quét ánh mắt qua những gương mặt đang ủ dột bỗng chốc bừng sáng của tất cả các nhân đang có mặt, bằng một nụ cười tươi rói.
Ai bảo 30 đã là Tết, hết 30 mới là Tết cơ mà! Quân chợt phì cười, rồi sau đó tâm mở sách. Những người “có tuổi” thường khá mệt mỏi khi phải vận dụng “cơ não” vào việc học, nhất là khi sách vở đã từng là cơn ác mộng từ lâu không đuổi theo nữa. Đã có thể kê cao gối, đắp kín chăn để ngủ. Thế mà chuyến công tác dài ngày sắp tới lại bắt cậu phải mò mẫm đi đăng ký một lớp học thiếu sinh khí thế này đây.
Buổi học đầu tiên dập dờ trôi qua như vài cái ngáp ngủ, cho đến khi vài kiến thức sơ đẳng được phổ biến cặn kẽ. Đám con trai lúi húi ghi chép, còn cô gái kia chỉ chống cằm nghe chăm chú, có lúc lại nói đế lên theo với vẻ rất phấn khích. “Xinh đẹp thật nhưng có vẻ thích thể hiện nhỉ?”, Quân chép miệng với cái suy nghĩ vừa xẹt qua trong đầu. Chắc đứa con gái này thuộc tuýp khá là “phiền” đây.
Vận dụng cơ não suốt 2 tiếng đồng hồ mới kết thúc, Quân khoác balo qua vai, uể oải đứng lên. Nhắm mở mắt co dãn rồi mới dợm bước đi ra phía cửa. Vượt qua cảnh tượng một vài tên ất ơ lăng xăng săn đón để tranh giành nhau mời đứa con gái duy nhất của lớp lên xe. Cậu mỉm cười một cách lãng nhách.
“Không phải style của anh!”
Bế con ChanChan đến thú y để tiêm một mũi vắc xin gì đó theo chỉ định của bác sĩ thì điện thoại reo, cậu cau mày nhìn vào màn hình nhấp nháy chữ “Mama” sáng trưng. Đang phân vân có nên nghe hay giật nút nguồn để nó đỡ kêu đỡ rung thì điện thoại tự động im lìm. Một tin nhắn gửi đến như là mệnh lệnh tối thượng.
“8h tối. Nhà hàng ZZ tầng 5 tòa nhà YY. Không đến thì đừng hòng về nhà!”
Bấm tin nhắn cancel cuộc hẹn trà chanh vỉa hè với nhóm bạn cấp ba, Quân lấy tay vò đầu. Khi những tên bạn từ thưở còn đi học cho đến chiến hữu đại học cũng đã rục rịch cưới xin gần hết, thì cậu vẫn cứ dẫm chân tại chỗ sau một vài mối tình nhạt nhẽo chẳng đầu chẳng cuối.
Chẳng có mối tình nào, chẳng có cô gái nào khiến cậu muốn đi xa hơn…
Và có lẽ bây giờ, khi mẹ gần như đã hết hy vọng vào sự chủ động, cũng như dự tính của Quân. Sau bao lần vì những nguyên nhân điên rồ mà tan thành bong bóng, thì hôm nay có lẽ sống chết cậu cũng phải đến gặp cái cô gái “trong truyền thuyết” của mẹ.
Nhà hàng ZZ thuộc hệ thống nhà hàng dành cho giới thương nhân do mẹ Quân làm chủ. Từ nhỏ đến lớn, với công việc làm ăn của bố mẹ và khối tàn sản kếch xù mà ai nhìn vào cũng cảm thán khi nghĩ tới chuyện cậu thiếu gia bảnh bao này sẽ gánh vác tất cả.
Cũng có lẽ vì lý do đó nên khi cậu tách bố mẹ để tự đi theo con đường mà mình chọn, mọi người xung quanh đã từng dè bỉu chê cậu điên rồ.
Ánh đèn vàng vọt trong không gian sang trọng làm nổi bật lên phong cách thượng lưu của một nhà hàng nằm trên tầng cao nhất của khu chung cư cao nhất Hà Nội. Tiếng violin dịu dàng, du dương khiến người ta có cảm giác êm đềm nhưng cũng thật trống trải.
Quân thích tiếng violin này, khác với những âm thanh kiểu “kiếm tiền” mà cậu vẫn phải nghe trước đây. Tiếng violin này khiến cậu cảm thấy tim có phần đập rộn ràng hơn.
Cô gái ở chiếc bàn với vị trí đẹp nhất đang ngồi yên lặng nhấm nháp ly mocktail, mái tóc xoăn dài buông lơi chạm xuống đáy lưng, chiếc váy đen tôn lên vóc dáng mềm mại nhưng chẳng kém phần quyến rũ. Quân tiến lại gần, cúi đầu chào, đánh giá một lần khuôn măt xinh đẹp hài hòa. Quả thật, những cô gái xuất thân quyền quý, với gia thế từa tựa nhà Quân đều có vẻ ngoài phong nhã, lịch sự như vậy. Nhưng, cũng chỉ là những con búp bê. Hôn nhân được sắp xếp, những buổi gặp gỡ như trong phim và danh sách những ứng cử viên muôn đăng hậu đối.
Rất khác so với suy nghĩ của Quân. Và cậu cũng không định kết hôn như thế.
- Xin lỗi cô, tôi đến muộn vài phút. Kẹt xe!
- Không sao, mời anh ngồi!
Cuộc trò chuyện xã giao xoay quanh việc gia đình anh làm gì, bất động sản như thế nào, hoàn toàn không nằm trong tầm hiểu biết của Quân. Chỉ ậm ừ cho qua chuyện hoặc để thời gian trôi qua phần lớn vào lúc dùng bữa. Sự bức bối và khó chịu bắt đầu xuất hiện và phồng lên trong lòng cậu như một quả bóng. Đến bao giờ mới có thể kết thúc mà đường ai nấy đi?
Không gian tĩnh lặng bỗng chốc vang lên một tiếng động lớn như có vật gì bị vỡ. Cuộc nói chuyện tẻ nhạt cũng vì thế mà bị cắt ngang. Tiếng chạy đi chạy lại hoảng hốt phá tan bầu không gian sang trọng. Quân ngồi bật dậy như phản xạ, chạy về phía người đan kháo nhau có một cô gái đang bị ngất.
Linh – cô bạn gái duy nhất ở lớp học tiếng Nhật trong bộ váy trắng muốt đang ngất xỉu, xung quanh là đám đông vây kín xung quanh. Quân phải gào lên để đám đông giải tán bớt, sau đó bế Linh đặt lên chiếc sô pha trong phòng nghỉ của nhân viên. Cô bạn mơ màng rồi tỉnh dậy.
- Cảm ơn!
- Cô không thắc mắc việc vì sao mình bị ngất?
- Tôi quen rồi.
- Cô… thường bị thế này à?
- Thôi được rồi, tôi hết ca làm rồi, cảm ơn anh đã giúp đỡ. Tạm biệt!
- Đây là nhà hàng của nhà tôi, tôi ít nhất cũng cần biết nhân viên chơi nhạc có gì bất thường chứ?
- Tôi chỉ có trách nhiệm đến chơi nhạc, xin lỗi anh, các chuyện khác tôi không tiện nói, cũng không muốn nói.
Linh cho cây đàn vào trong bao rồi đeo lên sau lưng, gật đầu chào Quân rồi bước ra phía cửa. Chẳng cho cậu có thời gian ngơ ngác và tiêu hóa hình ảnh của cô gái năng động, nghịch ngợm có phần phô trương trong lớp học sáng nay và hình ảnh cô gái dịu dàng nhưng cứng cỏi nhưng khép kín này là một người.
Quân lắc đầu xua những suy nghĩ linh tinh ra ngoài, giờ cậu mới sực nhớ ra, cậu vừa bỏ quên một cô tiểu thư xinh xắn, trang nhã, đối tượng mà mẹ cậu hết lời ca ngợi, thậm chí không tiếc lời dọa dẫm để cuộc gặp mặt được thành công.
Nhìn chiếc ghế trống và mẩu giấy để lại, nét chữ dịu dàng hoàn toàn tương xứng với vẻ trang nhã khi nãy.
“Tôi đã ăn rất ngon. Cảm ơn anh! Tôi có việc phải về trước, hẹn gặp lại!”
Xe lao vút đi trên những con phố rực rỡ ánh đèn, đã quá nửa đêm mà dường như không khí phố phường vẫn chưa có dấu hiệu nghỉ ngơi. Những hàng quán sáng đèn và tiếng nhạc dồn dập vọng ra từ quán bar nào đó như mời gọi bất cứ người qua đường nào.
Mẹ gọi điện nói về cuộc hẹn của Quân, có vẻ như cô gái kia đã nói lại với vẻ hài lòng về cách cư xử của cậu. Hai bên gia đình đều tỏ ra mãn nguyện. Quân ngắt máy một cách ngán ngẩm, thở dài thượt theo tiếng nhạc không lời phát ra từ loa ô tô. Những suy nghĩ về Linh vướng trong đầu dần dần trượt ra và phai bớt.
Người ta không thể tò mò quá lâu về chuyện của một người xa lạ. Có quá nhiều thứ đáng để quan tâm hơn. Dẫu cho tiếng đàn của Linh đã hấp dẫn cậu, nhưng cũng chỉ dừng ở mức một thứ âm nhạc đẹp mà thôi…
Sếp gọi điện báo bên phía công ty mẹ đã đồng ý và sắp xếp cho cậu chuyến công tác trong vài tháng tới. Những bản thiết kế phác thảo còn đang dang dở loạn xị ở nhà, đã đến lúc cậu phải chỉnh lý nhanh tất cả.
Nhưng cho dù bận bịu cỡ nào cậu cũng cố gắng đến đầy đủ các buổi học. Linh cũng giống cậu, dù nắng dù mưa cũng chưa từng thấy vắng mặt. Và vẻ lí lách của buổi học đầu tiên cũng vẫn được mang theo, chỉ là khi chạm ánh mắt của Quân có phần bối rối.
Bởi vì Quân từ hôm đó trở đi thường xuyên đến nhà hàng chỉ để nghe đàn. Gọi một ly cocktail rồi ngồi yên lặng cho đến khi Linh hết ca mới đứng dậy trở về nhà.
- Này, sao cô có thể đàn được như thế?
- Thế nào?
- Thật kỳ lạ, nó cứ làm tôi rung động. Cả cô nữa, lúc nào nhìn thấy cô tôi cũng thấy rung động.
- Anh cũng có khiếu thẩm định âm nhạc đó nhỉ?
- Nhưng cô thì kiêu căng quá! Tôi chỉ khen cô đàn thôi.
- Có khác gì nhau? Thôi đừng làm phiền tôi nữa, công tử như anh có thể lãng phí những buổi học thế này, còn tôi thì không!
- Này cô đừng có vơ đũa cả nắm nhé…
Ánh mắt Quân liếc sang mấy tên còn lại trong lớp đang nhìn chằm chằm vào cậu mới nhận ra, từ lúc bắt chuyện với Linh, cậu đã vô tình ngồi sát vào cô từ lúc nào.
Thầy Hirosaka nhìn cậu tủm tỉm cười, còn làm ám hiệu cổ vũ và ánh mắt khích lệ sang Linh. Thề với trời đất là cậu không có ý đồ gì mà, nếu có chắc chỉ… một chút chút thôi, à, có thể là lớn hơn một chút chút. Cậu cũng không hiểu nổi tại sao mình lại thích cô gái ấy nữa. Bởi vì khi não bộ kịp đọc mạch trái tim thì tình cảm đã tự ùa về rồi.
Nhưng, một người như Quân, chưa từng bao giờ biết theo đuổi một cô gái. Chàng trai vốn được mọi người cho rằng có cả dung mạo, tài năng lẫn gia thế, chưa từng phải theo đuổi ai. Đến nỗi cậu cho rằng người con gái nào cũng chỉ dễ dãi như mấy cô nàng mà cậu hẹn hò trước đây.
Và Linh đã cho cậu một đáp án hoàn toàn khác. Với mọi hành động lẫn câu nói của Quân, Linh đều tỏ ra thờ ơ hoặc phớt lờ. Kể cả cậu đã phải lên mạng tìm kiếm và đọc biết bao nhiêu bài viết về cách lấy lòng một cô gái, tham khảo đám bạn thân hết trò này đến trò khác nhưng vô tác dụng.
…
Thời gian dự học lớp tiếng Nhật cũng đã trôi qua được khá lâu, mọi người và thầy giáo bản địa đã thân thiết với nhau nhiều hơn. Linh thì vẫn tỏ ra hòa nhã với tất cả mọi người, chỉ riêng Quân. Điều này khiến cậu thật sự khó chịu.
Sau khi tan lớp, Quân đợi Linh ở đầu ngõ, thấy bóng cô, cậu mở cửa xe, bước xuống, đưa tay ra hiệu muốn đưa cô về. Nhưng Linh chỉ nhìn cậu chằm chằm một chút, rồi thờ ơ bước đi. Quân chạy đuổi theo, kéo tay Linh.
- Tôi đưa em về một chút thôi mà, em đang làm cao đấy à?
- Tại sao tôi phải lên xe của anh? Vì anh là cậu chủ?
- Đừng có nói mãi về vấn đề đấy, em thừa biết tôi không có ý đó.
- Tôi mệt lắm, anh về đi, tôi tự về được.
- Em bị làm sao? Này… Linh…
Quân chị kịp đỡ Linh khi cô ngã xuống, giờ cậu mới để ý thấy trán cô lấm tấm mồ hôi, tiếng thở bắt đầu dồn dập một lúc rồi chuyển sang yếu ớt. Đưa Linh ngồi lên xe, chẳng kịp thắt dây an toàn cho mình, Quân lao thẳng đến bệnh viện gần nhất.
- Anh là người nhà bệnh nhân?
- Không, tôi là bạn!
- Được rồi, anh đi làm thủ tục đi, chúng tôi phải cấp cứu cho cô ấy…
- Bác sĩ! Cô ấy bị sao thế ạ?
- Bệnh nhân có bệnh gì, anh là bạn có biết không?
- Cô ấy không nói cho tôi…
- Chúng tôi nghi ngờ là ung thư, đã chuyển biến khá nặng thì phải… anh đi làm thủ tục mau đi nhé!
Ung thư? Chuyển biến khá nặng? Quân sững sờ nhìn dòng người đi lại xung quanh, bất giác trở nên choáng váng. Linh còn trẻ như thế, cô ấy còn quá trẻ để bị một căn bệnh lúc nào cũng khiến người ta bị đau đớn dày vò.
Linh tỉnh dậy. Khuôn mặt nhợt nhạt đằng sau chiếc khăn len to sụ khiến cô trở nên nhỏ bé hơn bao giờ hết. Quân ngơ ngác, định mở miệng nhưng cổ họng đắng chát chẳng thể phát ra tiếng.
- Anh sợ hả? Chắc tôi làm anh hoảng hốt lắm…
- Em… có đau lắm không?
- Ừ, đau lắm, nhưng quen rồi.
- Tại sao em lúc nào cũng nói là quen rồi? Có ai quen với tình trạng mỗi lúc lại đột ngột ngất xỉu? Có ai quen với tình trạng lúc nào cũng phải kiềm chế nỗi đau? Có ai là quen được? Hơn nữa, em còn quá trẻ…
- Trẻ thì sao? Mỗi ngày mở mắt ra là đau, mỗi đêm đi ngủ chỉ sợ nhắm mắt vào chẳng thể tỉnh dậy được nữa. Nhưng ngoài việc quen với nó thì thế nào đây? Tôi không thể sống như một người bình thường, nhưng tôi luôn cố gắng để sống bình thường…
Quân nhìn Linh, ánh mắt chạm nhau cũng khiến tim cậu nhói đau. Cô gái xinh đẹp kia đang phải đếm từng ngày để sống. Một sự thật nghiệt ngã mà số phận rơi trúng ai người đó phải chấp nhận, không có quyền thay đổi.
Linh muốn về nhà. Quân đỡ Linh ra xe, gài dây an toàn rồi lái đi. Từ sau cuộc hội thoại tưởng chừng như chẳng đầu chẳng cuối đó, không ai mở miệng ra nữa. Không khí yên lặng bao trùm, chỉ nghe thấy tiếng nhạc không lời văng vẳng, êm đềm. Linh nhắm mắt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Quân cất lên.
- Tại sao em lại hứng thú học tiếng Nhật như thế? Vì thích à?
- Ừ, vì thích. Tôi cũng muốn trước khi chết sẽ đi Nhật.
- Đừng có nói linh tinh. Nhưng quả thật là nước Nhật rất đẹp, hợp với tâm hồn thiếu nữ đấy.
- Bố mẹ tôi gặp nhau ở đó, bà là hướng dẫn viên còn ông là du học sinh. Tôi chỉ muốn đến đó một lần.
- Bố mẹ em cũng đang ở đó?
- Không. Họ mất cả rồi. Vì tai nạn giao thông. Khi đó tôi mới được 4 tháng, bạn bè của bố mẹ gửi về cho ông bà nội nuôi.
- Tôi có thể dẫn em đi
- Không cần, mà cũng không được. Bệnh của tôi sẽ không vượt qua cửa khám sức khỏe đâu… Tại sao anh thích tôi?
- Hả?… chẳng vì sao cả…
- Đừng thích tôi! Không phải vì tôi không thích anh mà tôi không có cơ hội, không có thời gian và sức lực để yêu đương với bất cứ ai, trong quãng đời còn lại ngắn ngủi của mình…
- Em bảo đừng thì tôi dừng lại được hả? Tôi cứ thích em đấy!
Linh bảo Quân dừng xe rồi một mình đi bộ vào trong con ngách nhỏ. Dẫu cho cậu có nói thế nào cô cũng không chịu để cậu đưa vào. Quân nhìn theo cái dáng bé nhỏ của Linh, tự nhiên một cơn đau kỳ lạ dội vào lồng ngực, tê buốt.
Sau ngày hôm đó, Quân không còn thấy Linh nữa. Cô nghỉ chơi đàn ở nhà hàng, các buổi học tiếng Nhật cũng không đến nữa. Cậu hoảng hốt lục tung đống hồ sơ nhân viên để tìm được một địa chỉ viết nhỏ nhắn bên cạnh số điện thoại.
Điện thoại Linh tự động tắt máy sau rất nhiều cuộc gọi của Quân, cậu tìm đến tận địa chỉ cô để lại trong hồ sơ. Sau một hồi nhấn chuông, một bà lão mở cửa. Bà chỉ biết Linh xách vali đi từ tuần trước, hỏi đi đâu, cô cũng chỉ nói là đi một thời gian.
Quân tìm bạn bè và dò hỏi mọi nơi các thông tin về Linh, nhưng dường như cô gái ấy đã biến mất hoàn toàn khỏi thành phố này. Cậu hoang mang lo lắng liệu cô có bị ngất giữa đường, hoặc có lên cơn đau bất tỉnh khi đang ở một nơi chẳng có ai hay không.
Vài tháng trôi qua, nỗ lực tìm kiếm bắt đầu đem lại cho Quân sự tuyệt vọng. Người ta nói với cậu, có thể cô gái ấy đã chết rồi. Bởi vì ung thư giai đoạn cuối chỉ có thể duy trì mạng sống bằng thuốc trong ngày một ngày hai. Vài ba tháng trôi qua, đã đến giới hạn chịu đựng thông thường.
Suy đoán này khiến Quân suy sụp hoàn toàn. Hình ảnh Linh và âm thanh tiếng violin réo rắt vang lên xung quanh đầu khiến Quân đau đớn đến nghẹt thở. Cậu từ chối thẳng thừng với vẻ mất kiên nhẫn mọi cuộc hẹn mà mẹ sắp xếp để ngày ngày đến ngồi ở nhà hàng mà trước kia cậu vẫn say sưa nghe tiếng đàn của Linh. Cảm giác như trái tim rung lên từng hồi rồi gộp làm một với người đang chơi đàn say sưa trên sân khấu.
Chiếc violin và một phong thư được người phục vụ lớn tuổi chuyển đến cho Quân. Linh đã để lại chiếc đàn này cho cậu, cùng với một chiếc đĩa nhạc có thu lại rất nhiều bản nhạc mà cậu vẫn thích nghe cô đàn. Trong thư Linh không biết gì cả, chỉ để lại một tờ giấy trắng, như một kiểu ám chỉ Quân hãy xóa sạch quá khứ.
Quân khóc, chưa bao giờ cậu thấy trái tim mình đau như thế. Khi mà những vết thương nứt lỗ chỗ bắt đầu tấy lên. Khi mà cậu càng ngày càng nhớ Linh. Những lúc cô đàn, những lúc cô tỏ ra cao ngạo, những lúc cô ngơ ngẩn và cả những khi mỉm cười rạng rỡ.
Linh có thích cậu không? Chắc là có, bởi vì cô đã để lại cho cậu rất nhiều thứ chứ không tự mang mình biến mất. Nhưng có thể là không, bởi vì cô đã từng nói, không đủ sức lực và thời gian yêu một ai đó.
Nhưng với Quân điều đó không quan trọng, chỉ cần Quân yêu Linh là đủ. Và chỉ cần Linh để lại riêng cho cậu những kỷ vật như thế này, đã là đủ quá rồi…
Chuyến bay hạ cánh an toàn, Quân tới quầy check out để nhận lại hàng lý. Khoác chiếc bao đàn violin ra phía sau lưng, earphone phát ra tiếng réo rắt. Là khúc Linh đàn hay nhất. Và cũng là khúc đầu tiên Quân nghe, để rồi sau đó phát hiện, mình đã thích Linh ngay từ khi nghe tiếng đàn của cô.
Cậu bật máy ghi âm, sờ nhẹ vào cây đàn phía sau lưng, thì thầm vào trong đó một đoạn ngân nga nho nhỏ…
“Linh, chào mừng em đã đến Nhật Bản…”
Thường Đỗ