Thật không dễ dàng để chấp nhận đặt mình vào vị thế của một người đứng ngoài lề lẻ bóng. Thật không công bằng khi cảm thấy mọi gánh nặng khổ đau như chỉ đổ ập lên người mình. Là con gái, càng yếu mềm, càng dễ bị chi phối, càng yêu sâu đậm nỗi đau càng loan rộng. Em không trách khi có một ngày quá khứ của anh đối mặt với em, nói với em rằng chị ấy còn yêu anh! Nhưng cũng có những điều mà em nghĩ em cần cẩn trọng, không phải cho bản thân mình mà cho cả hai người còn lại, trong mối quan hệ của ba người.
Vòng tròn tình yêu tưởng chừng như rộng lớn cũng chỉ có thể cơi nới vừa đủ cho một đôi. Trái tim yêu dù nhiều ngăn nhưng cũng không tài nào chất chứa nhiều hơn một hình bóng khác. Em tin rằng ở thời điểm hiện tại, tình yêu là điều chi phối. Vậy mà trớ trêu thay, người ta làm em lung lay niềm tin. Thứ đắt giá đến thế, anh bảo em làm sao cho vừa khéo?
Chị ấy kể về những ngày yêu xưa cũ, về kỷ niệm mà em vắng bóng chưa từng có mặt. Hai người từng yêu, em biết, hai người từng hạnh phúc lẫn khổ đau, em không phải chưa từng được nghe. Nhưng em quan niệm một điều, quá khứ đã trôi qua đừng nên dặn lòng thêm vướng bận. Nếu ấp ủ một giấc mơ mông lung ngày cũ, hẳn là anh đã không ngỏ lời cùng em, có đúng không?
Chị ấy trách em là kẻ đến sau, là kẻ chen chân vào chuyện tình người đến trước. Đừng vội nghĩ vì em mỉm cười và im lặng nên cho rằng em mạnh mẽ. Em cũng đau lòng và thấy nhói khi cứ cố phải dửng dưng. Không có lý lẽ nào ngăn cản việc một trái tim đem lòng yêu thương và chấp nhận một trái tim khác khi không còn ràng buộc. Em bây giờ là hiện tại của anh, vì lẽ gì em phải nhún mình chịu nhịn?
Chị ấy lại tha thiết mong mỏi rằng em hãy cho chị ấy một cơ hội để làm lại cùng anh, là người mà em đang yêu thương nhất. Với những câu chữ thấm đầy vết thương và những giọt nước mắt, em thoáng chạnh lòng. Hóa ra, con gái khi yêu đương đều thật khổ. Đứng trong tâm thế của một người được cầu cạnh tình yêu cũng không lấy gì làm dễ chịu. Việc khó khăn nhất mà em từng làm kể từ khi yêu anh là đối diện với quá khứ của anh, anh biết không?
Nhưng cuối cùng, chông chênh giữa an yên hạnh phúc và những ngày như nổi bão, có thể người ngoài còn nhiều điều ngờ vực, em vẫn là người bên cạnh nắm lấy tay anh, ủi an anh bằng một niềm tin không thoáng một chút nghi ngờ. Em biết, để rơi vỡ mất niềm tin và nói câu chia tay thật dễ, để yêu thương nhau đậm sâu và dài lâu mới là chuyện khó đến vô cùng.
Vậy còn anh? Anh chọn ai giữa bộn bề quá khứ và tương lai? Nói cho em nghe, anh chọn ai giữa một miền thương nhớ cũ và những ngày nhớ mong gần bên cạnh? Nếu có ai đó đặt em vào một sự lựa chọn, em chỉ đáp đơn thuần một lẽ, em sẽ chọn phần lý lẽ mà em đã trót yêu thương…
Thường Đỗ