Xách tim lên và yêu
2017-04-18 14:22:32
Xách tim lên và yêu, và vỗ về luôn cả những nỗi đau. Rồi tự ủi an và vuốt ve những vết sẹo. Và để biết ai cũng có những nỗi buồn phải giấu, can đảm lên, mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi.
Sẽ có những ngày như thế đấy. Những ngày trái tim bẹp dí và lý trí mệt nhoài. Những ngày chỉ muốn vùi mình trong chăn để chạy trốn những khoảng không ngập ngụa cô đơn. Những ngày không biết mình đang tồn tại hay đang sống. Những ngày bất giác thấy mình như bị cả thế giới bỏ rơi, chẳng ai đoái hoài và chẳng ai nhung nhớ. Những ngày không có vị, thấy mình nhạt nhẽo và buồn thay, đời cũng lãng nhách đi qua!
Thế nên là, xách tim lên và yêu đi thôi! Bời vì đời ngắn lắm. Buồn tí đã thấy nhiều, vui chẳng biết bao nhiêu cho đủ. Buồn xong rồi, hạnh phúc được chưa?
Xách tim lên và yêu đi, để thấy cuộc đời này còn nhiều lắm những điều đáng sống. Đời chỉ thay đổi khi mình thay đổi, tiếc gì mà không sống thật vui!
Xách tim lên và yêu cả những buồn thương của quá khứ đã xa. Đừng oán trách và cũng ngừng dày vò tội lỗi.
Cái gì qua rồi, hãy gấp lại và cất đi thôi. Để những ngày không nắng, nếu thấy đủ bình yên, sẽ đưa ra và tự mình ngắm nghía. Để biết ai cũng từng có một thời như thế. Một thời ký ức lem nhem bộn bề kỷ niệm, một thời nồng nàn nhiệt huyết của thanh xuân.
Xách tim lên, và vỗ về luôn cả những nỗi đau. Rồi tự ủi an và vuốt ve những vết sẹo. Và để biết ai cũng có những nỗi buồn phải giấu, can đảm lên, mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi.
Xách tim lên, và dũng cảm yêu đi! Yêu một người thật dài lâu, thật sâu đậm. Đừng toan tính, đừng bận tâm, đừng vương vấn điều gì thêm nữa. Yêu đi, hãy yêu chỉ vì yêu thôi! Vì những giản đơn trong cuộc đời này đôi lúc chỉ là cái nắm tay, cũng là điều đi đến cuối đường không phải ai cũng biết mà nắm giữ. Vì đời mà, có ai một mình mãi được. Yêu đi, để còn san sẻ những niềm vui.
Xách tim lên, và hãy cho mình được phép nghỉ ngơi. Đừng cố gồng mình với những bon chen, vội vã. Đừng dằn vặt mình với những nỗi niềm xa lạ. Sống mà, chuyện thiên hạ, cứ kệ hết đi!
Xách tim lên và yêu thêm những nỗi cô đơn. Bởi trưởng thành luôn là một chặng đường dài đánh đổi. Đừng sợ, hãy mỉm cười thỏa hiệp! Cô đơn mà, sẽ chóng qua thôi.
Xách tim lên, và cứ thế, yêu thôi. Yêu đời, yêu người, và yêu mình đến khi nào có thể. Bởi sẽ có một buổi sáng bạn biết mình sẽ không còn tỉnh dậy. Không thể yêu thêm một lần nào nữa, có tiếc không?