Em đã thua rồi. Thua cái lý trí yếu đuối trong em. Thua cái quyết tâm rằng sẽ im lặng đến cùng. Thua cái vẻ ngoài bình tĩnh lạnh lùng để đêm về nức nở. Em đã thua cái sự sắt đá của anh.
Sáng nay tỉnh dậy, thấy mưa thì thầm ngoài hiên, miệng lại lẩm bẩm: "Mưa rồi kìa, anh thấy không?" Cảm giác của những ngày cũ lại về. Lặng lẽ. Mòn mỏi. Và đau đáu chờ mong.
Ngày mới của em bắt đầu bằng những suy nghĩ về anh, bằng nỗi nhớ cứ âm ỉ cháy, đang dần thiêu rụi những ước mơ về một hạnh phúc nhỏ bé trong em. Cơn mưa rụt rè bay nghiêng qua cửa. Em lại nhớ anh rồi...
Em toàn nhớ về những điều nhỏ nhặt. Nhớ bài hát anh thì thầm hát cho em khi em ngồi sau xe máy. Con đường gồ ghề đá sỏi làm cho nhịp hát có phần đứt đoạn. "Phố xa phố xa ngỡ như thật gần..." Nhớ đôi chân trần chạy trên nền gạch mới cùng giọng cười vang trong buổi tối mùa hè. Nhớ quán cafe ngày mưa. Nhớ cảm giác ngồi đợi anh vì em nóng lòng đến trước, anh đến sau và mang theo một cây xương rồng. Nhớ lần giận nhau, anh vẫn đến đóng cho em cái giá sách, nhìn em với anh mắt lạnh như băng. Nhớ lần anh bất ngờ xuất hiện trước cửa, suýt nữa thì em bật ra câu: Ơ, anh đi đâu đấy? Nhớ vòng tay của anh từ phía sau trong đêm pháo hoa rực rỡ. Em chẳng sắp xếp được những kí ức này theo trình tự thời gian vốn có. Chúng cứ nhảy múa lộn xộn trong tâm trí em.
Em đã không viết gì trong suốt những ngày qua. Lấp liếm nỗi buồn bằng những cuốn truyện cũ, bằng tranh thêu và cả những giấc ngủ chập chờn. Em chẳng muốn phải lặp lại những cảm giác cũ kỹ - về sự nghi ngờ, về những hờn giận đến ngớ ngẩn trong em. "Họ không sắt đá, chỉ là họ không yêu hoặc không còn yêu" Ngớ ngẩn của em là ở chỗ đấy đấy. Em vẫn cứ tin rằng em đang được yêu...
Em đã thua rồi. Thua cái lý trí yếu đuối trong em. Thua cái quyết tâm rằng sẽ im lặng đến cùng. Thua cái vẻ ngoài bình tĩnh lạnh lùng để đêm về nức nở. Em đã thua cái sự sắt đá của anh.
Em chẳng biết phải làm sao với cái mỡ hỗn độn trong lòng. "Quên đi, họ chẳng cần mình." Vậy mà lòng thì không nguôi nhung nhớ. Em chẳng biết phải làm sao...
Mường Khương mùa này thật buồn. Nắng thì cô quạnh còn mưa thì hiu hắt. Em nghe cả thấy tiếng khóc của những hàng cây khi cơn gió chợt qua đời vào cuối ngày. Nỗi buồn cứ len lỏi vào tim, vào từng ngóc ngách của tâm hồn. Nhiều lúc em tưởng mình sẽ chết mất - chết vì những nhớ nhung cứ đè nặng lên ngực. Cảm giác khó chịu vô cùng. Ấy thế rồi cái giây phút ấy trôi qua, em lại bước ra đường như cánh chim vừa vượt qua một cơn bão lớn. Vô ưu.
Theo Trái Tim Bình Yên - Guu.vn